Thường thì tôi không viết cho riêng lẻ một nhân vật nào...
Và thường thì tôi cũng thích riêng lẻ một ai đó.
Tôi yêu,và biết đó là yêu khi chất ngọt dần lan trong tim lúc nhìn họ...
Nhìn vào tình cảm và nỗi đau...
...............
Tình là gì?
Yêu là gì?
Là đau!
Nhưng lạ lùng thay, con người ta lại thích dấn thân vào cái đau ngọt lịm ấy!
Sei yêu con người ấy như yêu ánh sáng.
……………
Cuộc đời cô đã tăm tối...
Tăm tối lâu rồi!
Khi ngọn lửa bùng lên thiêu cháy cả gia đình,cả kỉ niệm,có con người đứng trên bờ ánh sáng,chói lọi đến mức nhòe đi.
Con người kéo cuộc đời nàng thiếu nữ ra khỏi bi quang,trở về với thực tại bằng nụ cười của gió!
Yêu là đau!
Vâng!
Đau,khi không còn được làm con gái!
Đau,khi phải cầm những thanh kiếm nặng triù,đối mặt với sống chết!
Nhưng,có anh,thì chẳng còn phải đau!
Hoặc dĩ,nếu có đau thì cũng là nỗi đau dịu ngọt
Sei là cỏ,và cỏ đang hạnh phúc trong nỗi đau!
Lắm lúc,tôi nghĩ,nếu không bó buộc trong lịch sử,cuộc tình họ sẽ đi về đâu?
Về với nỗi mất mát!
Sẽ vẫn là những cống hiến thầm lặng!
Gió nâng đỡ mãi cánh diều không biết mỏi!
Còn cỏ dại vẫn chỉ phất phơ theo trong thầm lặng!
Sẽ mãi thế sao?
Anh sẽ vẫn cười thế thôi!
Chẳng chút để ý nào với tình yêu con gái đâu!
Và Sei lại lặng lẽ chấp nhận trong nỗi đau!
Vì anh là gió,nên không thể nào có được anh đâu!
Cô sẽ vẫn mãi cống hiến cho đến cạn một sinh mệnh!
Thế nên,lịch sử mới rẽ ra một lối mới đau khổ nhưng đứt đoạn hơn sao?
Gió không chết!
Nhưng anh sẽ chết!
Mỗi lần nghĩ đến khi ấy,lại chợt nghe tim thót lại một nỗi đau!
Dẫu biết là lúc này,anh vẫn đang hiển hiện.
Nhưng tương lai thì sẽ không.
Như thế liệu có khác gì chăng?
Hay chỉ kéo dài nỗi bất an và lo lắng ra thêm?
Anh đẹp như gió!
Mà gió thì khó nắm bắt được!
Nên chẳng ai lưu giữ được anh!
Anh đến,rồi lại đi,như ý thích của mình!
Cả cuộc đời của gió là để nâng cao cánh diều trên bầu trời!
Giờ đang là mùa diều đấy gió ạ!
Cứ chiều chiều,ngước mắt lên trời là thấy rợp toàn màu sắc!
Những con diều đan dạng bồng bềnh trong biển gió,và ta như những hạt cát vô vọng đứng ngắm thôi!
Vì gió vô hình vô sắc,nên tôi không thể thấy anh,và tôi muốn gặp anh!
Tôi yêu anh như thế,thì Sei sẽ thế nào?
Tình yêu của cô ấy hơn tôi rất nhiều…
Tôi chắc chắn một điều rồi anh sẽ chết!
Sẽ được nhắc mãi trong thiên sử oai hùng!
Sẽ làm tim tôi đau đáu vô bờ!
Còn Sei…cô ấy có chết…cùng anh không nhỉ?
Không ai biết!
Nhưng,tôi biết,hiện tại,cô đang sống vì anh thôi!
Tương lai rồi sẽ mở ra một bi kịch!
Anh sẽ xa rời thế giới!
Nhưng theo phong thái võ sĩ hay người chết vì tình?
Đơn giản,như Yamanami mà tôi yêu,cuộc đời anh chỉ kết thúc vì chính Shinsengumi!
Tôi muốn tiển anh bằng khúc cầu hồn ai oán lắm!
Két thúc sẽ là những hi sinh!
Hi sinh trong đau đớn,xót muối!
Anh chết!Thì cô sẽ thế nào?
Sẽ lại hi sinh vì anh?
Sẽ vẫn chiến đấu vì anh?
Hay là khóc đến mức không còn tiếng như Akesato?
Không còn đường về cho thiếu nữ nữa đâu,Sei ạ!
Cô đã 17!
Còn bao nhiêu năm nữa để lớn lên?
Để qua tuổi thiếu nữ?
Để trở về với thân xác con gái rồi sống trong hiu quạnh?
Nếu trở về,thì chắc hẳn sẽ không hiu hắt như tôi từng nghĩ!
Vì trong tim cô,còn có gió!
Gió sẽ hát ru cô,sẽ ve vuốt từng nhành cỏ,như từng nâng đỡ cho cnáh diều của mình!
Ta biết,thưở xưa,khi không có gió,cô vẫn cười,vẫn rạng rỡ như ánh bình minh!
Và,bây giờ,khi ở bên anh,ánh bình minh kia vẫn mãi rạng rỡ,vẫn ngọt ngào cái hương vị của cỏ non đang thời thanh xuân!
Nhưng,nếu mai này,phải xa rời anh,tôi tin rằng ánh sáng ấy sẽ không quay trở lại!
Okia…cái tên mang hơi ấm của gió!
Anh không chết!
Đơn giản chĩ là rời xa thế giới này thôi!
Hay tôi đang tự dối lòng?
Anh sẽ ra đi,và cướp đi cái ánh sáng rạng rỡ ấy
Gió à!
Anh khờ quá!
Anh luôn cười,nhưng sau nụ cười ấy,liệu anh đã từng nghĩ gì về tình yêu cô dành cho mình không?
Tôi biết,anh chưa từng.
Và nếu có,thì cũng chẳng ai biết đâu….
Nhưng,anh đã khóc đấy,nước mắt rơi ướt đẫm đôi má của người võ sĩ.
Gió và cỏ,vẫn mãi bên nhau,vẫn cười!
Hi vọng...
Tôi hi vọng,...!
Vào một tương lai ít nước mắt...!