Bài này mình viết và up lên bolg cũng khá lâu, giờ mình lặp trang này cho mấy bạn xem ha
Nhân vật xưng tôi trong bài này là Inuyasha nkaz
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/31/13/42/129377776312385476_574_0.jpgXin cho tôi một lần được thấy nụ cười của em như ngày xưa.
Nụ cười ấy là tia nắng ấm rọi vào lòng tôi.
Xin cho tôi một lần được thấy trong đôi mắt em niềm hạnh phúc.
Ánh mắt ấy là làn gió mát khẽ thổi làm dịu lại trái tim tôi.
Và xin cho tôi được nói lời xin lỗi. Với em. Một lần thôi.
Được không, Kikyo của tôi?
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/8/40/12921180321041542296_574_574.jpgNgày xưa, từ lâu, rất lâu rồi, có một người con gái đi lạc vào trái tim tôi.
Cô ấy đẹp như bông hoa cát cánh màu tím dịu dàng, đằm thắm.
Cô ấy thanh cao, rực rỡ như thiên thần không vương chút trần tục.
Tôi đã ngỡ rằng, không có người con gái nào trên đời này hoàn hảo bằng cô ấy.
Kikyo, em là hoa của đêm.
Huyền bí.
Kiêu sa.
Và cũng chẳng biết từ bao giờ cô ấy đã ra đi, đi thật xa, biến yêu thương trong tim tôi thành màu máu đỏ.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/8/43/1292118219110846106_574_574.jpgTôi dằn vặt.
Tôi xót xa.
Nhưng có ai biết rằng, cô ấy chẳng bao giờ hiểu được lòng tôi...
Em, Kikyo ạ, em có hay cuộc đời này chưa bao giờ công bằng cả.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/8/48/12921185331558415785_574_574.jpgCó những kẻ cả đời hưởng hạnh phúc, trong khi có những người cả đời chịu mất mát, đớn đau.
Vì vậy, có đáng không khi chỉ mình em âm thầm gánh chịu mọi nỗi đau như vậy?
Xin em hãy trách cuộc đời này đi, trách Người nhẫn tâm, trách người vô tình chẳng bao giờ đem lại hạnh phúc cho em.
Đừng để mỗi lần tôi nhìn thấy em lại là một lần tôi nhìn thấy nỗi buồn thấm lặng vương vấn trong đôi mắt ấy.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/8/51/1292118706879109733_574_574.jpghttp://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/8/54/129211889973112579_574_574.jpgBông hoa cát cánh đẹp mà chóng tàn.
Màu hoa tím sẫm dịu dàng mà buồn bã, ảm đạm.
Em là một cánh hoa tím mong manh...
Mong manh...
Em có biết không, yêu thương là ích kỉ.
Ai cũng muốn chiếm giữ, ai cũng muốn có được trọn vẹn tình yêu.
Có ai dám chắc rằng, trong suốt cuộc đời dài dằng dặc ấy không một lần mình nhỏ nhen?
Vì vậy, tôi chưa bao giờ trách em.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/8/57/1292119070381350902_574_574.jpgNgười ta chỉ biết đi ngang qua cuộc đời em một cách dửng dưng, lạnh nhạt, có mấy ai chịu dừng lại bên em?
Có mấy ai hiểu được rằng em đã phải đau, phải khóc quá nhiều.
Cuộc đời không công bằng với em, thì tại sao em phải công bằng với cuộc đời này chứ?
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/00/12921192101315662361_574_574.jpgTôi căm ghét tất cả những kẻ ấy, những kẻ vô tình hằng ngày vẫn đang chà đạp lên nỗi đau của em.
Loài hoa cát cánh dịu dàng tinh khôi là thế, ai trách được hoa rũ xuống sau hàng vạn bão táp, thương đau?
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/02/12921193261232718691_574_574.jpgVì vậy, tôi vẫn tin em là một người con gái nhân hậu, hiền lành.
Chưa bao giờ thù hận có thể làm vấy bẩn trái tim em.
Và em biết không, sự tồn tại của em là xiềng xích dằn vặt trái tim tôi.
Tồn tại làm gì để đớn, để đau.
Tồn tại làm gì nỗi buồn thêm vò xé tâm can.
Em sống, sống vì yêu, sống để hoài niệm, để khát khao một hạnh phúc xa xôi.
Nhưng cuộc đời càng dài thì càng cay đắng.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/04/12921194421235972840_574_574.jpgGiá như em đừng sống, đừng tiếp tục bước trên con đường đau thương ấy nữa.
Mỗi bước chân là một lần đau, mà nỗi đau của em là nỗi đau của tôi.
Mộng đẹp vỡ rồi không thể lấy lại được. Xin em, hãy dừng lại đi!
Từ bao giờ mà ánh mắt em đã trở nên đượm buồn.
Từ bao giờ mà nụ cười của em đã nhuốm đầy cay đắng.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/07/12921196371669333831_574_574.jpghttp://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/09/12921197631224481094_574_574.jpgTôi không thể đành lòng nhìn cánh hoa tím mỏng manh lạc giữa hàng vạn nỗi thống khổ, bị bão táp số phận giày vò đến thế.
Em không sống.
Em đang tồn tại.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/11/12921199122006309164_574_574.jpgTồn tại để đớn, để đau.
Mà cuộc đời bi thương này còn đáng để em tồn tại nữa đâu?
Vậy thì, xin cho tôi một lần được thấy nụ cười của em như ngày xưa.
Nụ cười ấy là tia nắng ấm rọi vào lòng tôi.
Xin cho tôi một lần được thấy trong đôi mắt em niềm hạnh phúc.
Ánh mắt ấy là làn gió mát khẽ thổi làm dịu lại trái tim tôi.
Và xin cho tôi được nói lời xin lỗi.
Với em.
Một lần thôi.
Được không, Kikyo của tôi?
Xin lỗi, xin lỗi thật nhiều, vì tôi chỉ có thể đứng đây mà đớn, mà đau một mình, chẳng thể làm gì cho em.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/13/1292120024825863564_574_574.jpgNhững giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên gương mặt đẹp đẽ của em.
Giá như cuộc đời em chỉ là một giấc mộng dài đau thương thôi nhỉ.
Nếu thế sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Vì mộng dù dài đến mấy vẫn có thể tỉnh.
Vì mộng dù xót xa đến mấy vẫn có thể quên.
Nhưng mộng mãi mãi vẫn chỉ là mộng, có bao giờ mộng thành thực đâu?
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/17/1292120239941839656_574_574.jpgVậy nên ước mơ ấy của tôi vẫn chỉ là vô vọng, một ước mơ nhỏ bé và xa xăm không bao giờ tôi có thể với tới.
Và cay đắng vẫn cứ triền miên, triền miên.
Nhưng đời có dài đến mấy cũng phải tới lúc kết thúc, phải không em?
Tất cả tan biến, tan biến.
Và em ra đi...
Đi thật xa.
Em biết không, đó là điều tôi mong đợi.
Dù nó cũng đắng, cũng cay.
Dù lòng tôi sẽ đau nhói và trái tim nhỏ bé này của tôi sẽ khóc gào.
Nhưng tôi biết, tôi biết đó là sự giải thoát cuối cùng.
Cho em.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/18/12921203391412785821_574_574.jpgĐi đi em, Kikyo.
Đi về bất cứ nơi nào em muốn.
Đi về nơi không còn thù hận, không còn yêu thương, không còn đau khổ nữa.
Em sẽ hạnh phúc, phải không?
Còn tôi, đớn đau hay không không quan trọng.
Chỉ cần em hạnh phúc mà thôi.
Kết thúc rồi, em ạ!
Đôi mắt em nhắm lại.
Và em mỉm cười.
Nụ cười thật mãn nguyện.
Nụ cười không còn xót xa.
Khi sống, cuộc đời không cho ta những gì thì cái chết sẽ bù đắp cho ta những điều đó.
Cuối cùng thì, ít ra, tôi cũng được nhìn thấy, một lần, một lần thôi, hạnh phúc của em.
Cám ơn em, Kikyo!
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/21/12921204601208516031_574_574.jpgGió khẽ thổi...
Những cánh hoa tím sẫm bắt đầu rơi rơi.
Gió đưa hoa về với cát bụi.
Và trước khi hoa tan biến, linh hồn thanh khiết của em đã bừng sáng lên.
Ánh sáng thật lung linh, rực rỡ.
Em biết không, ánh sáng ấy sẽ mãi mãi tồn tại trong lòng tôi, không bao giờ nguội tắt.
Gió vẫn thổi.
Hoa tím vẫn rơi rơi.
Loài hoa cát cánh đẹp mà chóng tàn.
Màu hoa tím sẫm dịu dàng mà buồn bã, ảm đạm. Kikyo, bông hoa tím của tôi, giờ đây đau thương đã cạn rồi.
Xiềng xích cuộc đời không bao giờ có thể giày vò em được nữa.
Và , hình như, một lần tình cờ nào đó, tôi đã nhìn thấy nụ cười của em.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/9/23/1292120607834769446_574_574.jpgTôi đã nhìn thấy từ một nơi thật xa xăm nụ cười tuyệt đẹp không vương vẫn chút đắng cay.
Em sẽ hạnh phúc, Kikyo của tôi.
Bông hoa tím của tôi.
http://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/11/12/12921271491133100965_574_574.jpghttp://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/11/13/12921272041682281856_574_574.jpghttp://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/11/14/1292127270538346743_574_574.jpghttp://img2-photo.apps.zing.vn/upload/original/2010/12/12/11/15/1292127318376351003_574_574.jpg" border="0" alt=""/>