Như các anh các chị đều biết Sáu tui đây là người rất thật thà chất phát lại thêm hiền lành như củ khoai từ . Mấy lúc này thất nghiệp vì thiên hạ đã xong mùa thuế má , nên rủ nhau đi vacation bên Úc bên Tây hết cả , cái thân tui lụm lon cũng chẳng ra chi , đi làm lơ xe được năm ba bữa cũng chẳng ra gì , buồn tình Sáu tui bỏ lên rừng làm người đốn củi để kiếm cơm và cũng xa nơi phố thì đầy ganh đua và tình người ôi sao hờ hững , Gia taì Sáu tui mang mang theo chỉ có cây búa đẽo làm đồ nghề và cũng là vật hộ thân . Một bữa nọ sau khi làm việc cả buổi sáng , không biết hớ hênh hoặc mơ mộng về đâu , trong lúc ngồi mơ màng Sáu tui sơ ý làm rới cha cây búa xuống cái vực nằm cạnh bên rừng nơi Sáu tui đang làm việc ........vực thì sâu quá làm sao mà tìm , buồn qúa Sáu tui ngồi khóc hu hu ........Bỗng đâu như chuyện thần thoại ngày xưa , có một ông bụt hiện lên hỏi tui với giọng rất hiền từ :
_Này con ! Tại sao lại ngồi đây mà khóc có một mình ?
_Dạ thưa Bụt , con có mỗi cái búa dùng để đốn củi kiếm ăn , chẳng may bị rơi mất xuống vực sâu , vực thì thăm thẳm làm sao con tìm , nên con buồn qúa vì từ nay lấy gì mà kiếm sống nữa đây .
Ông Bụt nhìn Sáu tui với vẻ thương hại rôi ông nói :
_Con ngồi đây chờ ta một chút , ta sẽ trở lại ngay
Thế rồi ông Bụt nhẩy ngay xuống vực với tư thế rất là phiêu lãng như người đang cưỡi mây . Được một lúc , ông từ dưới vực bay lên ,trên tay cầm một chiếc búa bằng vàng , rồi ông hoỉ :
_Cái búa này có phải của con không ?
Sáu tui thực thà lắc đầu :
_Dạ thưa Bụt cái này không phải của con .
Ông Bụt gật gù , bay trở xuống , rồi lại bay lên với cái búa bằng bạc , và cũng hỏi Sáu tui rất là hiều hậu :
_Vậy thì cái này chắc là của con chứ ?
Sáu tui vẫn tiếp tục lắc đầu không phải , Thế là ông Bụt lại lân nưã bay xuống và lần này mang lên cái búa sắt cũ kỹ của Sáu tui . Khoỉ cần ông Bụt hỏi , Sáu tui đã reo lên mùng rỡ :
_Đúng cái này rồi , Cái này mới chính là của con đấy Bụt ạ !
Ông Bụt hình như rất hài lòng và cười lên ha hả :
_Hay lắm , Hay lắm , con đúng là một thằng nghèo nhưng lại thật thà , chứ không phải là cái thứ nghèo mà ham , đây là cả ba cái búa ta cho con tất cả mang về cứ tha hồ mà xử dụng thoải mái , kể cả con có thể bán nó đi mà lấy tiền làm vốn .
Nói xong một hồi ông Bụt biến mất và để lại ba cây búa cho Sáu tui . Nhờ bán đi hai cây búa vàng và bạc tự nhiên Sáu tui có vốn và di chuyển về miệt SaĐéc làm ăn , May mắn sao khi thời gian ở đây Sáu tui lại gặp được một cô chủ tiệm Nail thấy tội nghiệp cho Sáu tui về ở chung , và nhiệm vụ của Sáu tui chỉ cần ngày hai buổi phục vụ cho nàng mọi việc từ trong nhà ra tới ngoài nhà tới nơi tới chốn . Mâý hôm nay cô chủ của tui tự nhiên biến đi đâu mất không dìa cả mấy ngày rồi , hỏi thăm tin tức chung quanh mà chả ai biết cả , buồn ôi là buồn vì nhớ cô chủ nên ngồi thút thà thút thít . Ấy mà lại hay lắm cơ ! Ông Bụt ngày xưa tự nhiên hiện lên cười rất hiền hòa và hỏi :
_Này Sáu con ! Hôm nay lại bị cái gì mà ngồi đây sụt sà sụt sịt như bố chết vậy ?
_Dạ thưa ông Bụt , Chẳng qua là cái cô chủ của con không biết mấy hôm nay bị ai bắt cóc hay sao mà chẳng thâý trở về nhà , con lo qúa nhưng không làm gì được cả nên ngồi đây mà khóc vậy thôi , nếu ông Bụt thương con thì làm ơn tìm cô ấy mang về giúp con thì con đội ơn ông Bụt rất là lắm lắm ....
Ông Bụt nghe xong liền bảo :
_Con ngồi đây chờ , ta sẽ mang người mà con muốn tìm về cho con ngay !
Nói xong ông biến đi một lúc . Khi ông trở lại thì ôi chao ông dẫn theo một cô nhìn coi còn trẻ đẹp vô cùng , mặc áo đầm xanh màu nước biển , tóc nhuộm màu hạt dẻ rất là sương khói , đeo thêm cặp mắt kiếng điệp viên 007 , trên tai lủng lẳng cái earphone , nhìn kỹ thì ối cha mẹ ơi đúng là cái cô người mẫu kiêm ca sĩ Như Loan cẳng dài hay hát trên Paris By Night ...
_Phải cái cô này là cô chủ của chú mày hay không ?
Sáu tui lúc này lấp ba lấp bấp trả lời :
_Dạ đúng rồi , đúng rồi , đúng ngay chóc là cô chủ con đang tìm kiếm ....
Chưa trả lời hết câu thì Sáu tui bị ông Bụt vả vào mồm nghe cái bốp gần thấy ông bà ông vải . Nếu mà nói theo kiểu văn chương bác học như Đại Huynh của tôi đã giảng nghiã thì phải gọi là " Niềm đau chất ngất " , còn nói theo kiểu văn chương bình dân của tui là " Tá hoả tam tinh " và ông cười gằn :
_Không còn thực thà như xưa ! Đúng là lần hồi thành Ma đầu giáo chủ ! Xập xí xập ngầu . Cái cô chủ thiệt của mày đâu có được trẻ đẹp và sexy như cô này ......
Sáu tui lúc đó mới lồm cồm bò dậy , vưà thủ thỉ thì thầm giải thích :
_ Ới ông Bụt của con ơi ! Đúng là như ông Bụt nói là cái cô chủ của con không phải cái cô này , nhưng con sợ như lần cái búa ....nếu con nói không phải ....lát nưã ông Bụt lại dẫn đến cô Linh Đa Trang Đài rồi con cũng sẽ bảo không phải , xong ông Bụt lại dẫn đến cô Ý Lan đến con cũng bảo là không phải rồi sau cùng ông Bụt mơí dẫn cô chủ thiệt của con đến . Cái vấn đề là ở chỗ khi con bảo " Ới ông Bụt ơi đúng phải rồi " thì ông Bụt lại noí " Thôi thấy mày thực thà , tao cho hết tất cả mấy cô cho mày cứ mang về tha hồ hầu hạ ....thế là đời con sẽ bế mạc ngay tại nơi này.......vì chỉ có một cô chủ mà con hầu hạ đã te tua , nay mà hầu hạ tới bốn cô chủ thì con chỉ có nước là con sẽ hát cái bài ...Chắc ngày mai con sẽ wa đời wá xá ....... "
Ông Bụt nghe Sáu tui nói chợt như hiểu ra , ông cười tủm tỉm bỏ đi miệng lầm bầm :
_Thì thôi để cho mày tự ý mà đi tìm , còn tao đâu có wưởn mà tìm kiếm cho mày .....
Câu chuyện ngày Thứ Sáu đến đây tạm ngưng vì nãy giờ mải mê gõ lia liạ ôi sao mà mệt wá .....
[You must be registered and logged in to see this link.]