Latest topics | » Bạn yêu thích nhân vật nam nào nhất trong bộ Cô gái sông Nin Ouke Monshou? by Atemu x Anzu Wed Nov 07, 2018 10:42 pm
» Princess_Công chúa xứ hoa by Atemu x Anzu Tue Oct 23, 2018 9:13 am
» Pharaoh Tutankamun và Bí mật 3000 năm by Elv Fri Jun 22, 2018 1:54 pm
» ONM Những cảnh bị cắt từ tập 14 - 23 by Hihihigikivay Wed Oct 25, 2017 11:35 am
» Ouke no monshou~Japanese Raw by carrot2512 Mon Sep 25, 2017 1:41 am
» Ai la hoa hau manga by Atemu x Anzu Sat Dec 24, 2016 1:50 pm
» Carol và Isis- Bạn thích ai hơn?? by hakhanhpham Fri Sep 23, 2016 5:46 pm
» ONM bản trans trực tiếp từ tiếng Nhật sang tiếng Việt by memehehe Sat Aug 06, 2016 7:15 pm
» Dù là FAN hay ANTIFAN Carol, tôi muốn tất cả các bạn đọc bài viết này by hakhanhpham Tue Jul 26, 2016 9:35 pm
» Nếu NHAC được dựng thành phim, nữ diễn viên nào sẽ đảm nhận vai Carol? by hakhanhpham Wed Jul 20, 2016 6:50 pm
|
Thống Kê | Hiện có 19 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 19 Khách viếng thăm :: 2 Bots
Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 172 người, vào ngày Tue Nov 10, 2015 3:52 pm
|
November 2024 | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat | Sun |
---|
| | | | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | | Calendar |
|
|
| Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
batuoctieuthu Nông dân
Tổng số bài gửi : 140 EGP : 143 Join date : 03/09/2009 Đến từ : A-M
| Tiêu đề: Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! Fri Nov 27, 2009 1:07 pm | |
| Mẹ! con muốn xin mẹ một lời giải thích Phần l Tôi là con gái thứ 3 trong một gia đình cán bộ ở miền núi. Mẹ tôi sinh tôi ở Hà Giang, lên 8 tuổi tôi theo bố mẹ về Cao Bằng. Bố mẹ tôi là cán bộ ngoại thương của huyện, vì thế, nếu như tuổi thơ của các bạn đồng trang lứa rất cơ cực vì thiếu ăn, thiếu đói thì gia đình tôi không thuộc vào diện đứt bữa chạy ăn hằng ngày mà ngược lại thỉnh thoảng cả nhà còn được ăn thịt ăn cá theo tiêu chuẩn tem phiếu. Tôi là con gái thứ 3 trong gia đình 6 anh chị em. Khi tôi biết cảm nhận về mọi thứ xung quanh thì cũng là lúc tôi nhận ra rằng, mình là đứa con lạc loài trong gia đình.
Lạc loài ở đây không phải là tôi xấu xí, hay tôi khác thường, mà bố mẹ tôi đặc biệt hắt hủi và ghét bỏ tôi nhất trong số 6 đứa con mà ông bà rứt ruột đẻ ra. Tuổi thơ tôi lớn lên hệt như một cô bé ở đợ trong những câu chuyện cổ tích, nhưng thật tệ là số phận những cô bé ở đợ ấy bị hắt hủi, ghét bỏ và bị đánh đập tàn nhẫn là vì chủ của họ. Tôi bị chính bố mẹ đẻ của mình hành hạ, điều đó thật khó hiểu mà cho đến bây giờ tôi cũng không thể lý giải.
Có lẽ, cái ký ức đầu tiên khi tôi chớm nhận biết mọi thứ xung quanh, cũng là cái ký ức đau đớn ám ảnh nhất mở đầu cho những chuỗi ký ức đau buồn của tôi là ngày tôi lên 8 tuổi. Sinh nhật tôi đúng vào rằm trung thu, cả chiều, bố mẹ sai hai chị em lên đồi chặt củi. Chị gái tôi đã không may lỡ tay cầm dao rựa chém vào gốc cây nhưng lại chém trượt vào cổ chân tôi. Vết chém sâu tước vào một miếng thịt để lộ xương mắt cá lòi ra trắng hếu.
Máu chảy oà ra, tôi khóc nức nở. Chị gái tôi xé quần băng bó cho tôi rồi dẫn tôi về nhà bảo là tuyệt đối không được mách bố mẹ nếu không cả hai chị em ăn đòn. Tối ấy, tôi đau quá, mất máu nhiều, người bừng bừng cơn sốt, tôi đắp chăn nằm ly bì.
Trung thu, cơ quan của mẹ tổ chức ăn kẹo bánh và phá cỗ, nhà tôi đi vắng, có mỗi mình tôi. Mẹ tôi hỏi chị tôi có thấy tôi đâu không, chị tôi lắc đầu. đến lúc phá cỗ trung thu xong, cả nhà kéo về, anh trai tôi chạy vào nhà và chỉ vào đống chăn trong đó có tôi nằm co quắp và bảo với mẹ: "Mẹ ơi, con O nó nằm ngủ đây này". Mẹ tôi lôi tôi dậy và bảo rằng, tao phải đánh cho mày một trận cái tội ăn trưa ngủ trướng. Bố tôi nhìn thấy thế, ông bảo, "đánh chết nó đi cho tao". Mẹ tôi cứ thế lấy dây thừng quật vào người tôi vun vút. Những lằn roi làm bật miếng vải băng vết thương ở chân rơi ra, lộ ra xương mắt cá trắng hếu. Lúc này mẹ tôi mới dừng roi và hỏi: Mày nghịch cái gì mà chặt cả vào chân thế". Lúc đấy tôi ôm chân nói không ra hơi nữa, chỉ lý nhí được mấy tiếng: "Chị gái con chém nhầm vào chân con".
Mẹ tôi không nói không rằng quật thêm liên tiếp mấy roi nữa, vừa quật vừa bảo: "Cho mày chết đi chừa cái thói nghịch ngợm". Trận đòn đó, tôi lê sang nhà bác H hàng xóm xin thuốc lá để về rịt chân và băng vết thương. Bác H hàng xóm vừa rửa lau vết thương cho tôi, vừa rên rỉ: "Mẹ mày định đánh chết mày à". Từ đó mẹ đánh tôi thường xuyên, hễ phạm vào một lỗi nhỏ là mẹ đánh, chiếc dây thừng bện to đùng dành để dắt trâu dắt ngựa mẹ dành để đánh tôi. Cùng với năm tháng, dây thừng mòn vẹt, đứt đoạn, mẹ lại bện dây thừng khác dành để đánh con mà trong đó tôi là người chịu đòn nhiều nhất. Có lần đi học về, đói meo, tôi dọn cơm, lỡ tay đánh vỡ một cái bát, mẹ tôi quật dây thừng vào tôi và bảo: "Mày đừng có ăn cơm nữa mà phí cơm tao". Tôi ngồi một góc nhà khóc, đợi mọi người ăn xong mới dám vào ăn. Nhưng bố tôi đã thản nhiên bảo với mẹ: "đổ hết cơm cho chó nó ăn đi, không được để lại một hạt nào".
Lên mười tuổi tôi đã phải gánh nước, thổi cơm, đi nương, và xuống chợ bán hàng hóa làm hết tất tật mọi việc trong gia đình. Quần áo của tôi rách rưới, vá chằng vá đụp mặc dù nhà tôi mẹ làm thương nghiệp, vải vóc lúc nào cũng đầy rương. Đặc biệt không hiểu tại sao, tết nào mẹ tôi cũng sắm cho 6 đứa con 6 bộ quần áo mới. Sáu bộ được phát cận ngày 30 tết để cho các con diện đẹp trong 3 ngày tết, riêng tôi đó là một nỗi sợ hãi trẻ con vì mẹ luôn luôn bắt tôi phải sống trong lo âu, khắc khoải chờ đợi, thấp thỏm có thể tôi không được phần quần áo tết. Chỉ đến khi tôi chờ đợi đến kiệt sức, người rũ ra vì thất vọng, thì phải hết tết, có nghĩa là sớm thì chiều mồng 1, muộn thì mồng 2, mồng 3, mẹ mới vứt cho tôi một bộ quần áo mới và bảo: "Lẽ ra tao không mua cho mày quần áo đẹp, mày mặc vào chỉ phí cả đồ".
Ngày còn bé, trẻ con, tôi vẫn mừng như bắt được vàng khi dẫu muộn mẹ vẫn cho quần áo mới để mặc tết. Nhưng khi tôi lớn hơn chút nữa, 12, 13 tuổi, chờ mãi không có quần áo mới, đến khi mẹ ném cho bộ quần áo, tôi tủi thân nghẹn ngào không sao mặc nổi. Ngày tết, 5 anh chị em tung tăng diện quần áo mới đi chơi, chỉ mình tôi là ngồi một mình trong bếp, cứ thế là khóc thầm, khóc cho đến hết 3 ngày tết vì nghĩ rằng bố mẹ không thương mình. Từ đó trở đi, tôi không bao giờ đủ tự tin mặc những bộ quần áo mới trong dịp tết. Quanh năm mặc quần áo cũ, quần áo mới nhường cho chị em mặc vài nước rồi mới đến tôi. Tự nhiên trong tôi luôn có một mặc cảm tự ty trước đám đông, và trước tất cả mọi người.
Những ngày tháng ấy, tôi buồn lắm, tôi bèn viết thư lên Báo Tiền Phong để tâm sự với báo về chuyện của mình, về nỗi khổ mà tôi bị bố mẹ đánh đập, ghét bỏ và hắt hủi. Tôi viết thư có ý giãi bày, tâm sự thôi, tôi cũng không ngờ ít lâu sau đó Báo Tiền Phong gửi về cho tôi một bức thư qua địa chỉ cơ quan của mẹ tôi. Mẹ tôi đã đọc bức thư đó, xong về đưa cho bố tôi. Bố tôi đọc xong bảo với mẹ: "Lôi nó ra đánh chết đi cho tao". Mẹ lại trói tôi vào cột nhà như bao lần mẹ trói và cứ thế quật cho người tôi tan nát. Cho đến bây giờ, tôi cũng chưa từng được đọc bức thư của Báo Tiền Phong viết cho tôi như thế nào. Tôi đoán đó cũng chỉ là những dòng tâm sự, những lời động viên chia sẻ của các anh chị trong báo gửi đến tôi thôi, nhưng bố mẹ tôi bảo, mày đi kể chuyện nhà cho báo nghe thì chúng tao đánh mày chết cho chừa cái thói mách lẻo".
Tôi vốn dĩ là cô bé xinh đẹp, hiền lành, da dẻ trắng trẻo, chăm chỉ làm việc như trâu ngựa vì quá sợ những trận đòn của bố mẹ, thế nhưng da thịt tôi không mấy khi còn lành lặn bởi những trận đòn roi liên tục giáng xuống.
Năm tôi 15 tuổi, tôi nhớ như in một lần, trong bữa cơm chiều, bố tôi kêu mất 5 ngàn. Bố tôi kêu tất cả các con lại và bảo: "Có đứa nào ăn cắp tiền của tao không?". Tất cả các anh chị em của tôi trả lời không, riêng tôi, tự dưng một nỗi sợ hãi khủng khiếp đã làm cho tôi cứng lưỡi, người tôi run lên bần bật và cứ thế tôi òa khóc. Anh trai tôi bảo vối bố, bố xem dưới gối của nó có tiền không. Bố tôi đi vào giường của chị em tôi và lật cái gối thường ngày tôi vẫn kê lên thì thấy có 3 ngàn dưới gối. Không nói không rằng, bố tôi trói giật hai cánh tay tôi ra sau và buộc chặt vào cột chuồng ngỗng cứ thế lấy dây thừng quật cho tôi đến lúc quần áo rách bươm, da thịt bấy máu, tôi ngất đi thì lúc ấy ông mới thôi.
Đêm ấy, tôi không dám trở vào nhà, không một hạt cơm dính bụng, tôi ngủ thiếp đi ngoài chuồng ngỗng, Sáng ra, chị gái tôi phát hiện thấy tôi nằm ở chuồng ngỗng bèn chạy vào nhà mách mẹ. Mẹ tôi bảo: "Cho nó chết đi". Đợi đến khi bố mẹ đi làm hết, tôi lết sang nhà bác H, bác cho tôi ăn rồi lau rửa vết thương cho tôi, bác vừa làm vừa khóc: "Sao mà bố mẹ mày đánh con ác thế".
Từ đó, tôi đã có ý muốn phải bỏ nhà ra đi để thoát khỏi những trận đòn kinh khủng. Nhưng vốn là cô bé nhút nhát, tôi không biết đi đâu, về đâu, dù có cơ cực khổ ải đến mấy tôi vẫn nghĩ rằng mình nên ở nhà, dù có bị đánh đập vậy vẫn còn chỗ ăn chỗ ngủ. Với lại dù bố mẹ đánh đập như vậy nhưng tôi luôn luôn thèm khát tình yêu thương của bố mẹ, của các anh chị em nên nếu phải ra đi, tôi không chịu nổi sự cô độc. Tôi đã chôn kín mong ước được trốn đi, giải thoát mọi đòn roi của bố mẹ trong lòng. Ít lâu sau, một lần tôi đi gánh nước về nhà, thấy trong nhà bố tôi đang nói to tiếng với anh trai tôi: "Tại sao mày lấy tiền bố mà mày đổi cho con O để tao đánh nó. Mày làm vậy là oan cho con O". Chỉ nghe bố nói được hai tiếng "Oan cho con O" là tôi cứ thế đổ cả gánh nước ở trên vai và ngồi thụp xuống khóc như mưa như gió.
Thưa các anh các chị, thú thật lúc đó, tôi khóc không phải là vì nỗi oan trong lòng được giải, càng không phải là khóc cho tôi mà tôi khóc vì cảm động khi nghe bố nói oan cho tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi được nghe một lời công bằng của bố nói với mình, điều đó làm cho tôi xúc động đến rơi nước mắt. Điều đó có nghĩa là nhen lên trong tôi một hy vọng, một tín hiệu vui rằng bố tôi vẫn thương tôi, bố tôi nói điều đó là thương tôi. Nghĩ đến việc bố còn thương mình, cứ thế tôi khóc. Lúc đó tôi chỉ muốn được chạy lại bên bố, ôm lấy bố và nói, bố ơi, thế là bố vẫn thương con đúng không bố nhưng tôi sợ, tôi không dám. Bố tôi không hề đánh anh trai tôi vì tội ăn cắp tiền, cũng không nói một lời nào với tôi về chuyện tôi bị oan ức. Bố thản nhiên lạnh lùng lờ đi chuyện đó.
Lúc tôi lên lớp 10, có một chuyện như một giọt nước tràn ly dẫn đến việc tôi trốn nhà đi vào bộ đội như chị Nguyễn Thị Mai Phương trốn nhà đi công nhân. Các anh các chị ơi, lúc đó tôi đã 17 tuổi rồi, cái tuổi đã biết tự ái, tự trọng. Tôi không hiểu sao từ khi tôi lớn lên, nhan sắc rực rỡ xinh xắn khiến ai đến nhà chơi cũng phải trầm trồ khen thì bố mẹ tôi càng ghét tôi, hễ mở mồm là đánh chửi tôi đồ đĩ. Tôi bảo với bố: "Bố ơi, con lớn rồi, bố đừng đánh chửi con nữa mà hàng xóm người ta cười con bố ạ". Tôi nói vậy, bố tôi vác dao rượt đuổi tôi và bảo: "Tao chém chết mày đi đồ con đĩ".
Năm đó, bố mẹ về quê ở Hà Giang, các anh chị em đi vắng hết, tôi đang ở trong nhà tắm thì có khách là bạn của bố tôi đến nhà. Ông không gọi cửa, không hỏi han gì cứ thế xông thẳng vào buồng tắm của tôi và ôm ngấu nghiến lấy tôi và đòi cưỡng hiếp. Tôi hoảng sợ tột độ, chẳng còn nghĩ được gì, với tay lấy cả xô nước phang thẳng vào đầu ông ta làm cho ông ta ngã xuống nền nhà tắm và cứ thế chạy thoát thân ra ngoài. Tối hôm đó, đợi bố mẹ tôi về nhà, ông ta vác cái trán bị chảy máu đến nhà tôi và bảo với bố mẹ tôi rằng: "Con O nhà ông bà bị điên rồi, tôi vào nhà chưa kịp hỏi, nó vác ghế đánh tôi bể trán, anh chị xem dạy con cái cho nó cẩn thận". Bố mẹ tôi xin lỗi ông bạn rồi lôi tôi ra đánh. Tôi vừa khóc vừa kể lại cho mẹ tôi rằng suýt nữa tôi bị ông ta cưỡng hiếp, mẹ tôi cầm dây thừng quật vào tôi, bà vừa quật vừa gào lên: "Mày là đồ con đĩ, mày ra điên ra dại rồi, để tao đánh cho mày chết đi".
Sau trận đòn đó, bác H hàng xóm đã giúp tôi trốn nhà đi nhập ngũ.
(Còn nữa) Theo báo An ninh thế giới
Được sửa bởi batuoctieuthu ngày Mon Nov 30, 2009 7:25 pm; sửa lần 1. | |
| | | menfuisu Địa chủ
Tổng số bài gửi : 743 EGP : 652 Join date : 17/10/2009 Age : 32 Đến từ : ai cập cổ đại
| Tiêu đề: Re: Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! Sat Nov 28, 2009 5:29 pm | |
| truyện hay ghê !huhuhuhuhuhhuhuhuhuh | |
| | | Latika Spears Địa chủ
Tổng số bài gửi : 706 EGP : 719 Join date : 22/06/2009 Age : 28 Đến từ : B2STVN.com
| Tiêu đề: Re: Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! Sat Nov 28, 2009 8:02 pm | |
| Ừm tội nghiệp cái chị đó.. | |
| | | S2_Memphis Phú nông
Tổng số bài gửi : 418 EGP : 443 Join date : 24/06/2009 Age : 27 Đến từ : Vương quốc Ai Cập
| Tiêu đề: Re: Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! Mon Nov 30, 2009 10:53 am | |
| ah cái truyện này có phần hai òi hôm qua vừa mới đọc xong ai post típ đi ^^ | |
| | | batuoctieuthu Nông dân
Tổng số bài gửi : 140 EGP : 143 Join date : 03/09/2009 Đến từ : A-M
| Tiêu đề: Re: Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! Mon Nov 30, 2009 7:23 pm | |
| Cảm ơn S2_Menphis đã nhắc. Típ nè: Phần ll Dưới sự chỉ dẫn của bác H, tôi đã bí mật viết đơn xin nhập ngũ và đi khám tuyển sức khoẻ. Sau khi trúng tuyển, có giấy báo nhập ngũ rồi, tôi vẫn giấu kín không dám hé lộ cho bố mẹ biết chuyện.
Ngày cuối cùng ở nhà, tôi đắn đo mãi không biết có nên nói với bố mẹ không. Tôi sợ giấu bố mẹ ngày mai tôi đi, bố mẹ không còn nhìn thấy tôi nữa bố mẹ sẽ lo lắng hoảng hốt đi tìm, nghĩ đến điều đó thôi tôi đã thương bố mẹ đến chảy cả nước mắt, lòng tôi quặn thắt lại. Kỳ lạ, dù bố mẹ đánh đập hắt hủi như thế nhưng trong tôi chưa bao giờ hết khát khao tình cảm với bố mẹ. Tôi thèm khát được mẹ ôm vào lòng, thèm khát được bố xoa đầu như tụi bạn, thèm được nghe một lời âu yếm thân thương. Nghĩ đến việc ngày mai tôi sẽ xa bố mẹ, xa các anh chị em là tôi đã nước mắt ngắn dài, cứ thế trốn sau nhà và khóc. Đến tận chiều, tôi quyết định nói với bố mẹ việc ngày mai tôi vào bộ đội. Không ngờ, bố mẹ tôi đã nổi cơn điên lên và lao vào đánh tôi, trói tôi vào cột nhà mà đánh. Bố mẹ tôi bảo nếu tôi đi bố mẹ tôi sẽ giết chết tôi.
Đêm đó, như sau mọi lần bị đòn, tôi bị bỏ đói bên cột nhà bếp với những lằn roi bỏng rát và cuộn dây thừng bị trói. Đứa em gái út của tôi vì thương chị nên đã lén cởi trói cho tôi. Tôi cứ thế bước ra khỏi nhà, trốn đi trong đêm. Nhưng vì không biết đi đâu nên tôi lại về ngủ ngồi sau chuồng ngỗng đợi cho đến sáng.
Có lẽ trong cuộc đời, tôi không bao giờ quên được cái ngày tôi đi bộ đội. Chỉ một bộ quần áo mặc trên người, không hành lý, không một ai đưa tiễn. Tôi đi như trốn chạy giữa bao người đến đưa tiễn con, cháu, bạn bè gia đình của họ vào bộ đội, giữa những tiếng cười, tiếng khóc, lời chia tay bịn rịn xung quanh mình mà nước mắt cứ trào ra. Tôi nuốt nước mắt vào trong và chỉ mong sao giờ đưa tiễn hết thật nhanh để tôi có thể lẫn vào đám thanh niên trai tráng lên đường. Mọi chuyện rồi cũng qua, tôi may mắn vì vào đơn vị bộ đội được các cô chú thương quý, bảo ban tận tình. Tôi gần như lớn lên và trưởng thành trong quân ngũ.
Vì xinh đẹp, hát hay nên tôi được tuyển vào đoàn văn công của quân đội và đi biểu diễn trong các đơn vị bộ đội. Đơn vị tôi đóng quân tại Bắc Ninh. Mỗi lần được nghỉ phép, tôi rất sợ phải trở về nhà mặc dù trong lòng tôi không nguôi nhớ gia đình và bố mẹ. Nhưng mỗi lần về nhà, thay vì sự chào đón ân cần của bố mẹ là những trận chửi rủa, những ánh mắt ghẻ lạnh. Về nhà, tôi chỉ mong cho hết đợt phép để trở về đơn vị.
Hạnh phúc riêng tư đến với tôi sau khi nhập ngũ hai năm. Tôi đã được một người đàn ông quê ở Huế đem lòng yêu thương. Chính anh ấy đã dạy cho tôi mọi thứ để có thể trở thành một người con gái hoàn thiện. Tôi yêu anh bằng tình yêu của một người con gái mới lớn, và nhận được từ anh tình cảm có khi là của người anh trai, có khi là sự độ lượng bao dung của người cha, và sự say đắm, mãnh liệt đầy yêu thương của một người tình. Anh đã đến và bù đắp cho cuộc đời thiếu may mắn của tôi một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Rồi cũng đến lúc phải đưa anh về nhà để giới thiệu với bố mẹ và xin phép bố mẹ cho hai đứa được thành vợ thành chồng.
Tôi không dám nói với anh chuyện bố mẹ luôn có ác cảm với tôi, nhưng bằng sự nhạy cảm của một người đàn ông từng trải, anh đã động viên tôi và chia sẻ với tôi tất cả. Anh bảo với tôi: "Em phải đưa anh về nhà em để xin phép bố mẹ cho anh tìm hiểu em. Dù bố mẹ có thế nào, anh vẫn yêu em và luôn ở bên cạnh em mãi mãi".
Đúng như tôi dự đoán, cái hôm mà hai chúng tôi vượt mấy trăm cây số để về thăm nhà, bố mẹ tôi thấy tôi dẫn một người đàn ông vào nhà là ông bà không một lời xã giao, cứ thế chửi rủa tôi và vác gậy đuổi hai chúng tôi đi luôn trong đêm. Hôm ấy trời mưa, tôi nước mắt chan mưa, còn anh thì ôm lấy tôi động viên an ủi. Chúng tôi dìu nhau đến lánh ở nhà dì ruột của tôi đêm ấy. Sáng sớm hôm sau, chúng tôi trở về đơn vị. Trước khi đi, tôi đứng trên quả đồi nhìn về phía nhà mình trong một nỗi xót xa. Nước mắt lại chảy đầm đìa, tôi nhận ra rằng nơi đó là máu thịt của mình rồi, dù bị đối xử thế nào, lòng tôi vẫn hướng về đó da diết một nỗi không hiểu tại sao bố mẹ tôi lại hắt hủi tôi.
Những lần phép sau đó, anh vẫn tiếp tục động viên tôi về nhà để thuyết phục bố mẹ. Anh nói: "Lần này về, dù bố mẹ có đuổi, chúng mình cũng đừng đi đâu cả nhé. Hãy thuyết phục bố mẹ dần dần em ạ". Chúng tôi trở về nhà và bố mẹ tôi có đánh chửi thế nào hai đứa vẫn cắn răng chịu đựng không chạy trốn nữa. Bố tôi lạnh lùng tuyên bố dứt khoát: "Tôi không bao giờ gả con gái tôi cho anh. Anh đừng mất công về đây làm gì".
Vẫn biết bố mẹ không đồng ý nhưng tình yêu của chúng tôi đã đến độ chín muồi, anh cầu hôn tôi và tôi đã đồng ý. Chúng tôi lén về quê tôi đăng ký kết hôn trước khi anh đi công tác biệt phái ở nước ngoài. Ngày đó, bố mẹ anh ở xa, bố mẹ tôi thì kịch liệt ngăn cản, khi đi đăng ký kết hôn, bố mẹ tôi lên tận ủy ban phường để ngăn cấm. Cũng may chúng tôi đều là bộ đội, nên cán bộ phường họ đều ủng hộ cho phép chúng tôi đăng ký. Đăng ký xong, anh đưa tôi về báo cáo tổ chức, và điện cho gia đình ở Huế ra gặp gỡ gia đình bố mẹ tôi để xin phép ăn hỏi và tổ chức đám cưới. Anh trai của anh đã bán một cặp trâu để đánh đường lên nhà tôi lo việc cho vợ chồng tôi. Không ngờ lên đến nơi, bố mẹ tôi đuổi thẳng cổ, vậy là đám cưới của chúng tôi không thể tiến hành.
Sau khi đăng ký xong, anh xin cho tôi ra quân, và xin cho tôi đi học một lớp kế toán để xin vào một đơn vị hành chính sự nghiệp ở Bắc Ninh. Anh lo cho tôi xong xuôi ổn định chỗ làm việc cũng là lúc anh báo tin cho tôi sắp tới anh phải đi công tác biệt phái ở nước ngoài 5 năm. Lúc này tôi đã mang thai đến tháng thứ 7, bụng đã to vượt mặt. Anh dắt tôi về nhà bố mẹ tôi, gửi gắm cho bố mẹ chăm sóc tôi những tháng sinh nở để anh yên lòng đi công tác. Anh đã quỳ xuống trước bố mẹ tôi chắp tay nói với bố mẹ: "Xin bố mẹ hãy thương lấy O và giọt máu của con cô ấy đang mang trong bụng. Vì yêu cầu công tác, con phải đi xa trong thời gian dài, con xin bố mẹ hãy cưu mang hai mẹ con, chăm sóc hai mẹ con sinh nở mẹ tròn con vuông".
Bố tôi lúc ấy đã nói với anh rằng: "Mày làm hại đời con gái tao rồi bây giờ mày trở mặt phải không. Mày cút đi, và đừng bao giờ quay trở lại đây nữa". Ngày tôi tiễn anh ra nước ngoài, anh trao cho tôi một bức thư 10 trang dày đặc, bảo tôi khi nào anh lên xe rồi em về nhà hãy đọc. Tôi về mở bức thư ra, thư anh viết dặn dò tôi tỉ mỹ từng tí một về công việc ở cơ quan, về quan hệ với đồng nghiệp, về chuyện chăm sóc con cái đến ngày sinh nở, về việc đối nhân xử thế với cha mẹ. Anh đặc biệt nhắc tôi, dù bố mẹ có thế nào thì vẫn là bố mẹ của mình, em phải yêu thương bố mẹ và tuyệt đối kính trọng. Cuối bức thư anh còn ghi tên của bố mẹ đẻ anh, và các anh chị em trong gia đình anh ở Huế. Anh dặn tôi, nếu có khó khăn gì thì viết thư báo tin ngay cho gia đình anh ở địa chỉ này, mọi người sẽ lo cho tôi. Trong thư, anh còn kẹp một tờ 10 ngàn đồng, số tiền anh vay mượn của bạn bè để lo cho tôi khi sinh nở mà anh không có nhà.
Tôi đọc thư anh mà khóc như mưa gió vì thương anh, vì hạnh phúc. Anh ra đi, tôi chẳng có tiền đưa cho anh lo lộ phí đường xa, ở nhà tôi còn có bố mẹ, có gia đình, có cơ quan và có công việc, còn anh, đi xa xứ, một thân một mình, sa sảy biết trông cậy vào ai. Sau này, trong những năm tháng xa anh, những lúc buồn nhất, lúc mỏi mệt và đau đớn nhất, tôi đều lấy thư anh ra đọc để vợi đi mọi nỗi nhọc nhằn, để vui sống và chờ anh trong tình yêu của một người vợ dành cho chồng.
Anh đi rồi, tôi ở nhà với bố mẹ đẻ một tuần. Bố mẹ tôi thôi không chửi rủa nữa nhưng vẫn không ngớt lời đay nghiến tôi rằng tôi đã bị lừa đảo, mấy thằng bộ đội dưới xuôi lên có mấy ai tử tế đâu, biết đâu nó có vợ con ở quê rồi. Tôi im lặng không dám cãi lời bố mẹ. Tôi nhớ mãi ngày hôm sau, mẹ tôi rủ tôi đi nương. Vì muốn lấy lòng mẹ, và khát khao tình cảm của mẹ mà tôi đồng ý vác cái bụng chửa vượt mặt đi nương cùng mẹ. Hai mẹ con đi bộ chục cây số leo núi, lên nương trỉa bắp. Hôm đó trời nắng chang chang, vì làm việc giữa nắng to nên tôi bị choáng, ngã lăn xuống và cứ thế lăn lông lốc theo sườn núi. Không biết có phải vì trời phật phù hộ không mà tôi lăn được 3 vòng thì mắc vào một bụi cây duối rất to và bụi cây đã giữ tôi lại.
Tôi choáng đi mấy giây rồi mới tỉnh lại được. Từ trên cao, mẹ tôi nhìn tôi chằm chằm và buông một câu: "Dậy đi". Tôi không sao quên được cảm giác của tôi lúc đó và câu nói lạnh tanh cùng ánh mắt vô cảm của mẹ trước tai nạn suýt nữa thì bỏ mạng cả hai mẹ con tôi. Nước mắt ứa ra, tôi không dám khóc, sợ lại bị mẹ mắng. Đến trưa, khi ra về, mẹ tôi bảo tôi vác một khúc gỗ to và nặng, còn mẹ tôi gánh hai bó củi về nhà. Tôi sợ mẹ giận, vì phải mất bao nhiêu thời gian tôi mới gần gũi được với mẹ, điều đó đối với tôi là hạnh phúc khó khăn và vô giá nên mẹ bảo gì tôi đều muốn làm vui lòng mẹ. Đi dọc đường gặp người quen, mọi người hỏi mẹ tôi: "Con dâu hay con gái chửa to rồi mà bắt nó vác nặng thế". Mẹ tôi trả lời: "Con gái đấy". Còn tôi đi sau, nước mắt chỉ chực ứa ra.
Sau lần đi nương ấy, tôi ốm mất một tuần. Ơn trời, đứa con trong bụng tôi vì thương mẹ hay sao mà nằm ngoan trong bụng mẹ, không quấy quả. Từ đó trở đi, tôi vẫn thường nói với đứa con trong bụng tôi một điều tâm niệm: "Mẹ biết ơn con rất nhiều, từ khi mang thai con, mẹ đã biết rằng mọi đau khổ tủi cực rồi sẽ qua, con sẽ mang lại may mắn và hạnh phúc cho mẹ". | |
| | | Chocona Thường dân
Tổng số bài gửi : 49 EGP : 548 Join date : 25/05/2009 Age : 33
| Tiêu đề: Re: Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! Thu Dec 10, 2009 7:18 pm | |
| khiếp cái nhà đấy bị làm sao đấy , cư xử với con mà như với kẻ thù ý , phân biệt đối xử như thế mà được á | |
| | | CarolReed Thường dân
Tổng số bài gửi : 20 EGP : 24 Join date : 05/11/2009 Đến từ : Mặt trăng
| Tiêu đề: Re: Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! Tue Jan 12, 2010 1:59 pm | |
| Con mình rứt ruột đẻ ra mà lại yêu quý nó1 chút nào cả. Mình nghĩ gia đình đó chỉ đẻ con ra để đánh đập và rày vò nó thôi. | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! | |
| |
| | | | Chuyện đọc khó tin (Ai đọc cũng phải rơi nước mắt)!!! | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |