Latest topics | » Bạn yêu thích nhân vật nam nào nhất trong bộ Cô gái sông Nin Ouke Monshou? by Atemu x Anzu Wed Nov 07, 2018 10:42 pm
» Princess_Công chúa xứ hoa by Atemu x Anzu Tue Oct 23, 2018 9:13 am
» Pharaoh Tutankamun và Bí mật 3000 năm by Elv Fri Jun 22, 2018 1:54 pm
» ONM Những cảnh bị cắt từ tập 14 - 23 by Hihihigikivay Wed Oct 25, 2017 11:35 am
» Ouke no monshou~Japanese Raw by carrot2512 Mon Sep 25, 2017 1:41 am
» Ai la hoa hau manga by Atemu x Anzu Sat Dec 24, 2016 1:50 pm
» Carol và Isis- Bạn thích ai hơn?? by hakhanhpham Fri Sep 23, 2016 5:46 pm
» ONM bản trans trực tiếp từ tiếng Nhật sang tiếng Việt by memehehe Sat Aug 06, 2016 7:15 pm
» Dù là FAN hay ANTIFAN Carol, tôi muốn tất cả các bạn đọc bài viết này by hakhanhpham Tue Jul 26, 2016 9:35 pm
» Nếu NHAC được dựng thành phim, nữ diễn viên nào sẽ đảm nhận vai Carol? by hakhanhpham Wed Jul 20, 2016 6:50 pm
|
Thống Kê | Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm
Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 172 người, vào ngày Tue Nov 10, 2015 3:52 pm
|
November 2024 | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat | Sun |
---|
| | | | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | | Calendar |
|
|
| NHAC tập cuối | |
|
+17samlove2008 wiyu carolrido1246_2000 anhxuan cici86 Angel Hell chocolate_iumen jessica1028 ellie menfuisu Selena_Gomez1369 Red_eyes_soul tho_bong_de_thuong Phương Phương tdhsx rosillia sammynasri 21 posters | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
sammynasri Thường dân
Tổng số bài gửi : 44 EGP : 82 Join date : 11/11/2009 Đến từ : Minoa
| Tiêu đề: NHAC tập cuối Fri Nov 13, 2009 6:42 pm | |
| Phần 1 : Sao Sotelis Một ngày đẹp trời, dân thành Têbê ùn ùn kéo ra đường đón đoàn đại quân Ai Cập thắng trận trở về sau hơn nửa năm chinh chiến. Hoàng đế Menfuisư đã thân chinh đi dẹp yên chiến tranh. Bằng mưu lược khôn khéo và tài quân sự xuất chúng, hoàng đế đã bắt 3 nước Hitaito, Asiria, Babylon và một số tiểu quốc nhỏ khác quy hàng. Tiếng cười nói râm ran, cả kinh thành hân hoan, phấn khởi chào chiến thắng lừng lẫy, trong lòng xiết bao tự hào về vị hoàng đế vĩ đại của họ. Tất cả hồi hộp đứng đợi những người chồng. người cha, người con họ trở về.Carol cũng không phải ngoại lệ. Nàng bế trên tay hoàng tử nhỏ mới chào đời, đứng trước cổng thành chờ đợi Menfuisư về. như muốn ngất đi vì sung sướng. Nàng sẽ được gặp lại người chồng thân yêu sau những tháng ngày dài xa cách. Tiếng vó ngựa dồn dập ngày càng gần. Một đám bụi mù tung lên ở phía xa. Hoàng đế Menfuisư kiêu hùng dẫn đầu đoàn quân rầm rập tiến đến kinh thành, khắp mọi nơi vang dậy tiếng reo hò long trời lở đất. Từ xa, Carol đã trông thấy hình bóng hoàng đế đang cưỡi trên con ngựa phi nước đại, trong tấm áo choàng tung bay phần phật. Nàng hi vọng hơn bao giờ hết. Những nhung nhớ, đau buồn giờ đây sắp chấm dứt. Menfuisư cũng vậy. Chàng vui mừng nhìn mái tóc vàng óng của Carol phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Chàng thúc ngựa phi nhanh hết mức có thể, mong được ôm lấy người vợ và đứa con nhỏ chưa biết mặt.Đến trước mặt carol, chàng vội giật giây cương. Con ngựa hí vang rồi dừng lại. Menfuisư như lao xuống ngựa, chạy đến ôm chặt Carol vào lòng.Giây phút xúc động không thể diễn tả bằng lời. Carol sung sướng trào nước mắt trong vòng tay của hoàng đế, giữa những tiếng tung hô của thần dân Ai Cập. Menfuisư thì thầm: -Carol... ta đã trở về rồi... -Vâng _ Carol nghẹn ngào _ Em đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi. Cuối cùng chàng cũng đã trở về... Trở về bên em và con... Menfuisư dịu dàng vuốt má đứa con nhỏ, chàng khẽ nói: -Nó thật đáng yêu. Sau này, con chúng ta sẽ trở thành một vị Pharaon với những chiến công vang dội, hơn ta...Carol úp mặt vào vai chồng, thấm nhanh những giọt nước mắt vui mừng cứ tuôn chảy. Trong khi tất cả đang hạnh phúc trong niềm vui đoàn tụ, không ai ngờ một tấn bi kịch sắp diễn ra do âm mưu của người mà triều đình Ai Cập vẫn cho là một võ tướng trung thành.Đó chính là Ruka.Ruka, sau khi tận mắt nhìn thấy xác hoàng tử Izumin và hoàng đế Hitaito bị chính tay hoàng đế Menfuisư giết chết, trong lòng vô cùng uất hận, rắp tâm nuôi chí phục thù. Một mưu kế ghê gớm do chính hắn lập ra.Trong cung điện ngập tràn tiếng cười nói nhộn nhịp, tiếng đàn ca, nơi đang diễn ra buổi tiệc mừng thắng trận...Không ai nghi ngờ gì về Ruka_ cận vệ của Carol_ đang tiến về phía hoàng đế. Hắn quỳ dưới chân hoàng đế, dâng cho ngài một ly rượu khác để thay thế ly rượu đã cạn.-Kính mời bệ hạ... - Ngón tay mang nhẫn của hắn gõ nhẹ vào thành ly, một thứ bột trắng rơi ra, tan vào ly rượu.Một thứ kịch độc, độc nhất mà người ta tìm thấy thời bấy giờ.Menfuisư cũng không để ý. Chàng còn đang đùa với đưa con trai nhỏ tên tay Carol, đang kể lại cho nàng nghe về chiến thắng vừa qua. Hạnh phúc ngập tràn, hai người không thể tin được một thảm cảnh sắp diễn ra, ngay trước mắt họ. Xung quanh Menfuisư cũng chỉ là các đại thần già và vài người cận vệ đang say trong men rượu.Và Menfuisư cầm ly rượu lên, kề môi vào ly rượu và uống một hơi dài. Ruka lặng lẽ nhìn toàn bộ sự việc diễn ra, cười thầm mãn nguyện.Một tiếng thét kinh hoàng vang lên. Hết thảy mọi người đều kinh hoàng đứng dậy. Chuyện gì đang xảy ra???Menfuisư gục xuống, hai tay chàng nắm chặt lại. Mặt chàng tái xám lại, toàn thân run bắn. -Trong rượu có độc! -Menfuisư nghiến răng nói. -Đúng vậy! Ngươi phải trả giá vì đã giết chủ ta _ hoàng tử Izumin!!! - Ruka cười gằn. Còn chưa ai kịp trở tay, Ruka đột ngột rút dao xông tới phía Carol - Còn cô nữa! Tất cả là do cô! Carol! Cô sẽ phải chết theo hoàng tử!!!!!!! Mũi dao lao tới quá nhanh. Không ai có để tỉnh táo và thời gian để định thần lại sự việc xảy ra. Carol toàn thân cứng đờ vì kinh hãi, đưa hai tay ôm lấy mặt...Nhưng đúng lúc ấy, một thân người lại liều mạng lao ra phía trước, chắn ngang trước mũi dao...Đầu óc Carol quay cuồng. Nàng thấp thoáng nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi trào ra... Tiếng người ngã phịch xuống đất... Tiếng la ó thát thanh... Dưới chân Carol, Menfuisư nằm đấy, hai tay ôm lấy vết thương trước ngực, quằn quại trên nền đất. Trái tim nàng đau đớn như bị bóp nghẹt. Carol hoảng hốt ngồi thụp xuống vực đầu chàng, gào lên: -Menfuisư!!!!!!!! Menfuisu!! Ôi, không... Không!! Tỉnh lại đi, Menfuisư!!! - Nàng lay lay đầu Menfuisư, gọi chàng đến lạc giọng.-Ừ... ta đây...-Chàng đáp lại, hơi thở đứt quãng... -Menfuisư... Trời ơi! Thái y đâu? Gọi cho ta thái y đến đây!!!!!-Không... đừng... Carol.... Không kịp đâu... Ta... biết... rõ mà...- Menfuisư! Chàng không được nói thế!!!!!! Cố lên chàng ơi!_Carol bật khóc nức nở, ôm chặt lấy Menfuisư- Quan thái y sẽ đến ngay, cố lên!!Máu vẫn chảy ra lênh láng trên sàn nhà, ướt đầm cả chiếc áo choàng trên vai chàng. Cú đâm chí mạng vừa rồi, cộng với ly rượu độc đã làm Menfuisư yếu dần đi. Hơi thở chàng gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, không còn chút sinh khí. Trong khi đó, mọi việc đã làm Carol hoảng loạn, nước mắt rơi nóng hổi trên gương mặt hoàng đế. Xót xa, chàng ngước lên, khó nhọc nói với Carol:-Carol... ta sắp chết... rồi... Đừng... đừng như vậy nữa...-Không!!!! Không thể nào! Trời ơi, Menfuisu! Không!-Xin lỗi... nàng... Nếu có kiếp sau... ta.. ta nhất định... sẽ vẫn ở bên nàng... vẫn yêu thương nàng... Rồi hơi thở chàng yếu dần, yếu dần, rồi tắt lịm. Chàng gục đầu sang một bên, trút hơi thở cuối cùng. Bóng tối phủ kín lên khuôn mặt chàng...Carol đau đớn đến lặng đi. Nàng không còn tin vào mắt mình nữa...Menfuisư đã mãi mãi rời xa nàng...Nỗi đau đớn xâm chiếm tâm hồn, xé tan nát trái tim đẫm máu. Nàng kiệt sức ngất đi... Một dòng máu đỏ tươi vương trên khoé môi... ****Trong căn phòng lộng gió trông ra phía sông Nin, bên chiếc giường trống trải, bà Nafutera bế trên tay hoàng tử nhỏ đang xót xa nhìn Carol chìm trong mộng mị, nửa tỉnh nửa mê, khẽ gọi tên hoàng đế trong mơ. Mấy thị nữ xung quanh cũng sụt sùi khóc...Hôm nay chỉ có một ngôi sao toả sáng mờ nhạt trên bầu trời. Đó chính là ngôi sao chiếu mệnh của Carol xưa kia _ sao sotelis. Không ai để ý đến nó.Nhưng rồi họ đã phải chú ý... Bỗng nhiên một tiếng sấm lớn vang lên chói tai, mặc dù trời rất trong. Bầu trời đột ngột rung bần bật. Ngôi sao Sotelis sáng rực rỡ, lấp lánh cả bầu trời đêm. Nước sông Nin dâng lên ồ ạt, đánh sóng ầm ầm vào bờ. Dân thành Tebe kinh hoàng nhìn hiện tượng lạ lùng phơi bày trước mắt họ, la hét hoảng sợ. Họ hoang mang khôn cùng về hiện tượng bí ẩn xảy ra trong ngày định mệnh này.Trong ánh sao rực rỡ ấy, Carol chợt tỉnh giấc...Nàng từ từ ngồi dậy, nhưng bà Nafutera chưa kịp vui mừng vì sự bình phục nhanh chóng của nàng, thì đã hoang mang vì nhận thấy điều kì lạ trong mắt nàng. Đôi mắt xa xăm, thất thần như nhìn vào khoảng không. Đôi môi tái nhợt của nàng máp máy, như muốn nói điều gì đó mà không nên lời.-Hoàng phi...- Bà Nafutera bỏ lửng câu nói...Khuôn mặt Carol chợt thoáng nét vui mừng. Nàng nhìn ra phía bờ sông đang lung linh dưới ánh sao Sotelis kì diệu. nàng khẽ gọi "Menfuisư...", giọng nói đứt quãng và nhẹ như một hơi thở. Nàng quay ra phía bà Nafutera, nét mặt rạng rỡ à Nafutera... Menfuisu... Menfuisu... Hoàng đế đang... đang gọi tôi...Bà Nafutera buồn bã nhìn Carol, không trả lời.Nhưng Carol từ từ, loạng choạng đứng dậy, tay vịn lấy thành giường, run rẩy tiến ra phía bờ sông. Teti hoảng hốt chạy đến đỡ lấy nàng:-Hoàng phi, ngoài này gió lớn lắm! Xin lệnh bà vào giường nghỉ!Carol dường như không nghe thấy, vẫn tiến ra phía bờ thàn dựng đứng, cao ngất. Sâu tít dưới chân nàng là dòng sông Nin cuồn cuộn chảy trong tiếng huyên náo của người dân Ai Cập trước ngôi sao Sotelis. carol trân trân nhìn xuống dòng nước đau thương, và bỗng chợt thấy hình bóng người chồng thân yêu đang mỉm cười lấp loá trên dòng nước chảy xiết. nàng nhìn xoáy vào gương mặt thân quen, là người đã mang cho nàng hạnh phúc, tình yêu thương, tình yêu và hi vọng, và cũng đem lại niềm hối tiếc và đau đớn. Gương mặt ấy, những tưởng nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa, mãi mãi không bao giờ, mà hiện nay đang ở ngay đây, ngay dưới dòng sông.Và hoàng đế Menfuisư dần dần hiện lên, rõ mồn một, đứng trên dòng sông, huyền ảo và rực rỡ dưới bầu trời đêm bao la. Chàng mỉm cười và đưa hai tay về phía Carol. Đôi mắt nàng chợt nhoà nước. Quãng thời gian hạnh phúc xưa kia bỗng nhiên chiếm hết tâm trí nàng.Không, Menfuisu chưa hề bỏ nàng mà đi. Chàng còn đứng kia, vòng tay thân quen mở rộng. Đúng như vậy. Nàng và hoàng đế Ai Cập sẽ trở lại sống bên nhau, không gì có thể chia lìa họ nữa...Carol chợt cảm thấy người mình nhẹ bẫng, tiếng gió ù ù bên tai. Có cái gì đó đã kéo nàng rơi xuống dòng sông, nhanh đến mức không ai kịp ngăn cản. Những giọt lệ lăn dài trên má, chưa bao giờ carol cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Dòng sông Nin nhẹ nhàng đón lấy người con gái bấy lâu xa cách. Carol và Menfuisư sẽ trở lại sống bên nhau, không ai có thể chia cắt họ được nữa...Đêm ấy, thần dân Ai Cập đã nhìn thấy một nữ thần đến với dòng sông Nin _ mẹ hiền của họ cùng với một luồn ánh sáng rực rỡ. Họ cho rằng nàng nhảy xuống sồng để tự vẫn, để quên hết mọi đau khổ, trớ trêu, để trở về với người mẹ. Nhưng có ai biết nàng đã đến được với người mình yêu thương nhất, với giây phút sung sướng, hạnh phúc vô bờ khi được dòng nước dịu dàng đón lấy như vòng tay hoàng đế Ai Cập vĩ đại... Phần 2 : Cỗ Xác Ướp Carol cảm thấy mình chìm trong bóng tối vô định. Bốn bề xung quanh chỉ là những tầng sương mù dày đặc, không nhìn thấy bất cứ một ai, bất cứ một cái gì. Nàng thấy khó thở như bị một vật gì đó đè nặng lên ngực.Carol cựa mình, từ từ mở mắt. Đầu nàng đau nhức như búa bổ, cổ họng khô khốc, chân tay bủn rủn. Carol mệt mỏi nhìn ra chung quanh, giật mình. Nàng cố định thần xem mình đang ở đâu.Những tấm rèm cửa trắng đập phần phật vào cửa sổ. Những tấm khăn trải giường và chăn gối cũng màu trắng. Căn phòng toàn một màu trắng toát. Những khay dụng cụ, tủ thuốc. Bệnh viện...Carol bàng hoàng. Tại sao nàng lại ở đây? Nàng bước xuống giường, đi ra phía cửa sổ. Buổi bình minh rực rỡ bên bờ sông Nin. Một ngày mới lại bắt đầu với thủ đô Cairo hoa lệ, cùng những Kim tự tháp cổ xưa, những đền đài hùng vĩ. Nàng bắt đầu nhớ đến gia đình, đến các bạn, đến trường đại học Cairo. nàng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra với mình. "Lúc đó... mình đang đi tàu trên biển đến... đến Ả Rập làm lễ cưới với anh Apmando... Rồi mình bị một ma lực kéo tuột xuống biển. Từ lúc đó đến giờ...".Tiếng cửa phòng kẹt mở. Carol quay ra. Một nữ y tá trẻ bước vào.-Chào em! Em đã tỉnh lại rồi à?-Chào chị... Em đang ở đâu? Em bị làm sao vậy ạ?-Em đang ở bệnh viện Cairo.Carol ngơ ngác, không hiểu gì cả. Cô y tá thấy vậy nói tiếp:-Người ta cứu dược em khi em đang trôi dưới sông Nin, khá gần đây. Bây giờ, em có thể cho chị biết về thân phận của mình được không?Carol im lặng. Nàng không còn quá ngạc nhiên với cái quá khứ mập mờ của mình, những khi được tìm thấy dưới sông Nin, và không còn nhớ gì về thời gian trước đó. Thật bất tiện khi nói ra điều này với cô y tá, vì phải giải thích dài dòng trong khi đầu carol đang nhức như búa bổ, và trong lòng đang vô cùng sốt ruột. Nàng chỉ nói về thân phận và địa chỉ của mình. Ngay sau khi lắng nghe Carol, cô y tá ngay lập tức giật mình:-Em chính là Carol _ cô gái được đồn đại là người bị mắc phải một lời nguyền???Gương mặt Carol ngay lập tức trở nên buồn bã:-Vâng... Là người tinh ý, cô y tá chuyển chủ đề ngay:-À, bây giờ thì em khoẻ rồi. Em làm thủ tục xuất viện nhé!Carol chỉ gật đầu mà không nói gì thêm. Lòng nàng rối bời. Nàng nghi ngờ về chính bản thân mình với những biến cố khủng khiếp trước đây. Nàng làm thủ tục xuất viện nhanh chóng, và tìm về ngôi nhà của mình. Dinh thự nhà Rido khá gần đây, và do thông thuộc đường sá, Carol nhanh chóng tìm được đường về nhà. Nàng đứng trước cửa với biết bao bồi hồi, lo lắng và đau buồn. Carol nhức nhối với hàng trăm câu hỏi trước đây, ngập ngừng, như có cái gì đó ngăn không cho nàng bước vào nhà. Nàng không biết gì về tình hình gia đình và Apmando sau lần trên du thuyền về A rập, không biết gì về chuyện đứa con không cha của nàng trước kia, mà nàng cho rằng nó đã ra đời ở một nơi nào đó. Và đúng lúc đó, cánh cửa kẹt mở...Bà vú già Mari sững sờ nhìn Carol đang đứng chôn chân ở cửa nhà. Carol cũng đáp lại với một ánh mắt bối rối, ngơ ngác. Im lặng có đến một phút. và người đầu tiên phá tan bầu không khí nặng nề đó là Carol.-Cô Mari...Bà Mari run lẩy bẩy, định thần xem Carol đang đứng trước mặt mình là người hay ma.-Carol... Có phải... có phải là cháu không?-Cô Mari, là cháu đây!!!_Carol chạy đến ôm chầm đấy bà, nức nở.Bà Mari mắt cũng đẫm nước. Bà không nói gì được với cơn xúc động. Đúng lúc ấy, thấy ầm ĩ ở phía bên ngoài, và bà phu nhân Rido cùng hai con trai bước ra. Nói sao cho xiết nỗi vui mừng của họ khi gặp lại nhau.Và ngày tháng lại trôi qua...Carol trở về lần này không giống với những lần khác. Nàng trở nên trầm tư hơn, tinh thần rối loạn. Nàng luôn mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Nàng chạy đuổi theo một người mặc một chiếc áo choàng trắng, với mái tóc dài tung bay trên một con đường dài vô tận. Nàng chạy hết sức những vẫn không thể đuổi theo người ấy - một thanh niên không nhìn rõ mặt. Rồi Carol chợt vấp ngã vào một không gian tối như mực. Chiếc bóng áo choàng trắng vụt qua bên, và biến mất...Nàng không thể lí giải điều này, nhưng cũng không muốn kể cho ai nghe hết. Carol dần dần xâu chuỗi hết tất cả các sự việc đã xảy ra từ khi bi kịch đến với nàng, và nàng đã có thể lờ mờ nhận ra sức mạnh huyền bí ẩn dấu trong bức phù điêu bằng đất sét tìm được trong lăng mộ, với những lời nguyền khủng khiếp của người Ai Cập cổ đại. Carol ngờ ngợ cho rằng chuyện mình đã bị vướng phải lời nguyền ghê gớm là có thật.Một tuần sau khi trở về, gia đình nhà Apmando lại mang lễ vật đến cầu hôn Carol như lần trước. Apmando vui mừng ra mặt, và tránh nhắc đến việc đứa con mà anh đã nhận làm cha. Carol cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, và nàng miễn cưỡng nhận lời, phó mặc đời mình cho Apmando. Nàng không thấy quá đau buồn vì Apmando tốt bụng, thực lòng yêu thương mình, thé là đủ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, Carol vẫn luôn có cảm giác day dứt, nuối tiếc và đầy tội lỗi với người thanh niên tóc đen dài cùng chiếc áo choàng trắng trong giấc mơ. Nàng cố trấn an bản thân mình, cố cho rằng thật sai lầm khi vô vọng chạy theo một người trong mơ không có thực, chưa gặp bao giờ.Carol tưởng như số phận đã định đoạt, gắn chặt cuộc đời với Apmando, nhưng một ngày định mệnh đã thay đổi toàn bộ.Đó là lúc một cú điện thoại của sở cảnh sát trung tâm tại Cairo đến văn phòng nơi Raian đang làm việc...- Thưa ngài Raian, chúng tôi vừa nhận được tin khẩn cấp!!!! Xác ướp Pharaon bị đánh cắp đã được chúng tôi lần ra manh mối!- Cái gì?!! Có thật không?-Raian sửng sốt - Anh nói thật chứ? Có đúng là cái xác ướp đó không?- Chúng tôi đã kiểm tra. Xác ướp nằm trong chuyến hàng của tên chuyên buôn bán đồ cổ Sidoki. Hiện giờ hắn đang cất giữ ở một nơi bí mật, dự định tuần sau hắn sẽ đem bán cho một tay tài phiệt người Anh.-Vậy thì chúng ta cần khẩn trương lên! Tôi sẽ điều ngay một đội thám tử hạng nhất và một biệt đội cảnh sát chuyên nghiệp tới nơi các anh! Bằng mọi giá, chúng ta không thể để xác ướp rơi vào tay bọn bất nhân. Nó rất quan trọng.-Vâng. Chúng tôi sẽ cố gắng, thưa ngài Raian...Cuộc điều tra được tiến hành ngay sau đó. Cảnh sát nhanh chóng tìm được hang ổ của bọn buôn lậu, bắt tận tay Sidoki và đồng bọn của hắn, cùng vô số bảo vật quý giá. Xác ướp của vị Pharaon bí ẩn được trả về quê hương Ai Cập. Và lúc ấy cũng chính là ngày mà Carol sắp tổ chức lễ đính hôn với Apmando. Chỉ hai ngày sau thôi, nàng sẽ lên đường sang Ả Rập, và một tuần sau nàng chính thức là vợ Apmando-tỉ phú trẻ tuổi.Cỗ xác ướp được đặt vào đúng chiếc quan tài trong bảo tàng Cairo. Và Raian là người đầu tiên trong gia đình Rido được nhìn thấy nó, do mọi người còn đang rất bận. Đứng trước cửa bảo tàng, Raian bỗng thấy lòng mình vừa hồi hộp, mừng rỡ , vừa đau khổ, dằn vặt. Anh bước qua cánh cổng sắt mà bàn chân nặng nề như bị cắm xuống đất với vô vàn gốc rễ. Trong căn phòng nghiên cứu của bảo tàng Cairo, cỗ quan tài bằng vàng ròng gắn đá quý lộng lẫy được đặt trên chiếc tủ kính chính giữa, bên trên gắn vô số thiết bị hiện đại. Ánh mắt vừa chạm phải gương mặt lạnh bằng vàng đó, Raian cảm thấy như có một luồng điện mạnh chạy qua thân mình, làm tê rần các khớp xương. Anh giật mình đứng sững lại. Người quản lí bảo tàng nhìn Raian với ánh mắt ngạc nhiên, dò xét. Nhận thấy rõ điều này, Raian lập tức bước tiếp đến chỗ quan tài. Nhưng đôi mắt anh vẫn không khỏi chăm chăm nhìn vào lồng kính như bị hút hồn. Sự im lặng kéo dài khiến viên cai quản bảo tàng không kìm nổi một tiếng đằng hắng. -À... ừm... Tôi có thể...- Raian nói - Tôi có thể xem xét kĩ hơn không? Ở đây có đủ phương tiện để mở cỗ quan tài chứ?-Vâng, tất nhiên rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả, chỉ chờ ngài đến thôi.Và ngay sau đó, mọi việc được tiến hành đúng dự kiến. cố quan tài được mở nắp, và từng lớp vải liệm cũng đực tháo ra. Khuôn mặt Raian dần dần trắng bệch.Raian xô ghế đứng dậy, tiến về phía cỗ quan tài với bộ dạng như người mất hồn. Đôi mắt anh trân trân nhìn vào cái xác khô khốc im lìm nằm trong tủ kính dày. Tay anh xoa nhẹ lên lớp kính. Raian thét lên một tiếng rồi ngã vật xuống. Hai tay anh ôm lấy đầu, toàn thân run rẩy, miệng lẩm bẩm: 'Thế này là thế nào? Tại sao? Là thế nào đây...". Những người chung quanh chạy lai bên Raian, hoảng hốt"-Ngài raian! ngài làm sao vậy?-Ngài Raian!! Đôi mắt Raian đỏ ngầu, thất thần, hai tay vẫn run lẩy bẩy. Phần 3 : Ra Đi Bất chợt, Raian đứng bật dậy, vụt chạy ra khỏi cửa,chạy thẳng đến thung lũng vương gia trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người. Đôi mắt anh thất thần, đứng sững lại trước cửa lăng mộ, trân trối nhìn lối vào lăng mộ Pharaon mà mấy năm trước đã khai quật. Hang đá xoáy sâu hun hút vào khối núi sừng sững. Từ từ, Raian tiến lại cửa hang như người mất hồn. Thấy thái độ kì lạ của anh, mấy người canh gác lăng mộ không khỏi bối rối. Họ nghi ngại hỏi anh:-Ngài Raian! Ngài đến đây có chuyện gì vậy ạ?-Thưa giám đốc, có gì không ổn chăng?Raian dường như không nghe thấy gì cả. Anh vẫn bước đi như bị mê hoặc. Một hai người bảo vệ đi thao phía sau anh, sợ sẽ có chuyện gì xảy ra. Bước vào cửa hang được vài mét, Raian như sực tỉnh khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Anh quay lại, chau mày nhìn họ. Rồi khuôn mặt bỗng trở nên giận dữ, Raian nghiến răng:-Mặc kệ ta! Ra ngoài hết đi!Mấy người bảo vệ sững người, chần chừ, ngơ ngác.-Cút đi!!!!!!!!! - Raian quát lên.Họ sợ sệt lùi ra. Thình lình, Raian vụt chạy vào trong hầm mộ, hai tay vò đầu, vừa chạy vừa thở hổn hển như sắp phát điên. Anh lần bước xuống đến nơi trước kia đặt xác ướp Pharaon. Raian run rẩy gục xuống nền đất lạnh, mồ hôi ướt đầm. Những ngọn đuốc leo lét soi mờ mờ căn phòng thần bí. Raian đưa mắt nhìn lên bức tường phía trước mặt. Căn phòng bỗng rực sáng, buổi bình minh bên sông Nin. Anh thoáng nhìn thấy một cô gái trẻ với mái tóc vàng rực rỡ thoát ẩn hiện trên sa mạc. Và một hình ảnh chàng hoàng đế Ai Cập trẻ tuổi, đuổi theo cô. Cô gái cứ chạy mãi, chạy mãi và biến mất sau những đụn cát trải dài típ tắp. Đầu óc Raian quay cuồng, hoảng loạn. Raian ngước nhìn một bức tường khác. Một thân hình to lớn của con sư tử hoang dã, gầm gào như phát điên. Vị hoàng đế trẻ tuổi và đẹp trai lúc nãy, với hai cánh tay bị cào xé máu chảy ròng ròng, đang cố gắng cứu nàng hoàng phi xinh đẹp thoi thóp dưới móng chân con dã thú. Sau đó, nước sông Nin bỗng dâng cao, cuốn cô gái xuống tận đáy sông. Một lần nữa, hình bóng bé nhỏ ấy nhoà đi trong làn nước mênh mông. Hai thái dương Raian như bị một vật siết chặt lại. Anh lại thấy một hình ảnh khác hiện lên bên bức tường cách đó không xa. Cả triều đình Ai Cập hoảng loạn. Cốc rượu độc lằn lóc trên sàn. Cô gái tóc vàng mắt đẫm nước, nức nở bên người chồng thân yêu đang quằn quại chiến đấu với tử thần. Và như một phép màu, chàng đã hồi tỉnh.Một bức tường khác nữa. Ảo ảnh hiện ra không mập mờ như trước mà rõ mồn một. Cảnh kinh thành Têbê vui mừng, nhộn nhịp, ngập tràn trong niềm vui chiến thắng. Trong bữa tiệc tưng bừng tiếng đàn ca, một bi kịch khủng khiếp đã xảy ra. Lưỡi dao ác nghiệt đã vung lên, chia rẽ hoàng đế Ai Cập và người vợ yêu quý. Nó đã mang chàng đi xa mãi, để lại nỗi đau đớn cùng cực cho tất cả những người ở lại. Ánh mắt ngơ ngác và hoang mang đến tuyệt vọng của cô gái bên xác chồng… Nàng chết lặng… Khuôn mặt xinh đẹp nhưng khắc khổ đó cứ lớn dần, lớn dần, choán hết tất cả mọi thứ. Tất cả hiện ra dồn dập. Raian bàng hoàng. Đầu anh nhứ muốn nổ tung. Raian hai tay ôm lấy đầu. Một tiếng thét hoang dại vang lên. Bốn bề như rung chuyển ầm ầm. Raian cảm thấy mình bị tung lên cao, rồi chìm dần, chìm dần xuống miền tối tăm vô định……Raian mê man trong những giấc mơ… Mơ về một người con gái… Mơ về đất nước Ai Cập cổ đại ba ngàn năm trước… Ánh sáng chói loà làm Raian bừng tỉnh. Xung quanh anh, những người bảo vệ, phụ trách hối hả lay gọi, khuôn mặt lo lắng, hoảng hốt. Và vài tiếng reo mừng vang lên:- A! Giám đốc tỉnh rồi!- Ngài tỉnh rồi, mọi người ơi!- Giám đốc, ngài cảm thấy như thế nào ạ?Raian mặc kệ những câu hỏi tới tấp kia. Anh gạt tất cả bọn họ ra rồi chạy vụt khỏi hầm mộ. Anh đến trước bờ sông Nin, lặng nhìn dòng sông lừng lững chảy với bao nhiêu kỉ niệm xưa cũ bỗng trỗi dậy. Bờ sông vắng lặng trong buổi chiều hoàng hôn ảm đạm, thấp thoáng xa xa chỉ vài bóng người. Raian quỳ xuống, hai tay ôm đầu, anh gào lên: -Trời ơi! Lẽ nào… có lẽ nào lại như thế được không!!!_ Anh đau đớn- Kí ức của ta đã quay lại! Tại sao ta lại là Menfuisư!!! Kiếp trước của ta! Hoàng đế Ai Cập! Ta đã cưới Carol, đã yêu thương nàng. Đã bên nàng vượt qua bao khó khăn, chông gai. Vậy mà giờ đây, Carol lại là em gái ta! Thật sự ta là ai đây?Raian đau khổ nghĩ về Carol, và anh chợt giật mình khi nhận ra một điều rất hệ trọng. Đó là carol đang trên đường đến bảo ồang xem xác ướp mới được tìm thấy!“Không! Không thể để nàng nhớ lại! Ta không thể để như thế được! Phải quay lại!”- Raian vội đứng thẳng dậy. Ngay lúc đó, anh thấy một chiếc ô tô đang đi về phía mình. Trên xe là Rodei. Chiếc xe đỗ xịch lại bên Raian.-Anh Raian! Anh đi đâu vậy? Mọi người trong bảo tang và bảo vệ ở hầm mộ kể lại là…Raian không đợi Rodei nói hết câu, vội mở cửa xe, gạt phắt Rodei ra ghế bên kia và ngồi vào chỗ người lái. Anh phóng xe nhanh hết mức có thể. Rodei trố mắt nhìn, rất hoang mang vì thái độ kì lạ của Raian: đôi mắt không còn thần khí, hai cánh tay run rẩy, phóng xe đi vùn vụt, và chẳng nói chẳng rằng như không biết đến cả ngàn câu hỏi của Rodei. Rất lo lắng cho anh, nhưng vì đang trong trạng thái nguy hiểm khi lái xe với tốc độ rất cao, Rodei không thể làm gì khác ngoài ngồi im. Trong lúc đó, Carol và mẹ cũng đang chờ Rodei quay về trước cổng bảo tàng. Trời mờ mờ tối, cộng thêm sự tò mò về cỗ xác ướp, họ quyết định không chờ ở bên ngoài nữa, mà sẽ vào bên trong xem thế nào. Carol bước vào phòng nghiên cứu. Ngay khi nhìn thấy cỗ quan tài, nàng chợt giật mình. Nàng đứng chết trân nhìn cỗ quan tài bằng vàng. Đôi môi nhợt nàng của nàng run rẩy như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.Carol khuỵu xuống, ngất đi. Phu nhân Rido sợ hãi:-Carol! Con làm sao vậy? Carol!!Chiếc xe phanh kít lại trước cửa bảo tàng. Raian mở cửa xe, lao vào bên trong. -Carol! Carol!- Raian ôm lấy nàng- Carol! Em không sao chứ? Cố lên em! Anh sẽ đưa em về nhà! Anh sẽ không để em đến đây nữa!Trời sập tối…Sáng hôm sau…Carol tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Nàng nhìn thấy Raian ở bên, khuôn mặt lo lắng, đau khổ. -Carol… em dậy rồi à?-Anh Raian… Sao anh lại ở đây…Raian hơi sững lại, nhưng rồi cũng tìm được một lí do:-Ngày mai là em đi lấy chồng xa rồi. Anh muốn được ở bên em nhiều hơn.- Raian cố làm ra vẻ vui, nhưng anh thật sự đang rất buồn. “Lấy chồng ư? Carol ơi! Ta và nàng sẽ mãi mãi không thể đến được với nhau nữa. Nhưng một mình ta chịu là quá đủ. Nàng sẽ lấy Apmando, và sẽ có một tương lai tốt đẹp.”Carol lặng lẽ thở dài. Nàng ngập ngừng nói:.-Anh Raian. Chuyện hôm qua…Raian chột dạ.-Anh Raian- Carol ngừng một lát rồi nói tiếp- Em thấy rất lạ. Em cảm thấy xác ướp vị Pharaon kia, ít nhiều cũng có mối liên hệ gì đó với em, và còn tới những giấc mơ lạ lùng gần đây mà em chưa kể với ai cả. – Nàng kể lại về người thanh niên có mái tóc đen dài và mặc áo choàng trắng kia - Anh Raian, anh có thể để em xem cái xác ướp đó được không?-Không được đâu Carol! - Raian vội nói - Em không thể xem được vì… ừm… bây giờ bảo tàng vẫn chưa có đủ thiết bị để mở cỗ quan tài. Vả lại em không nên xem, vì tinh thần em không được ổn định.-Nhưng em phải xem, để nhớ lại quá khứ của mình!-Được rồi. Nhưng em hãy chuẩn bị tốt cho đám cưới đã.-Vâng…Raian đi ra ngoài hành lang, buồn rầu ngồi phịch xuống ghế. Anh đau đớn vô cùng khi nghĩ đến ngày mà Carol sẽ thành thân với một người khác. “Carol ơi… Ta biết nàng vẫn rất yêu thương ta, vẫn nhớ tới ta trong những giấc mơ. Nhưng ta đành chia tay với nàng. Ta không nỡ cho nàng nhớ lại về tình yêu của chúng ta trong quá khứ. Ta không nỡ để nàng đau khổ như ta lúc này. Nàng biết không, ngay chiều nay, ta sẽ sang Pháp, sẽ mãi mãi rời xa nàng. Chúng ta không thể sống hạnh phúc bên nhau được nữa…”.Raian lái xe đi từ sáng sớm, cố gắng thu xếp một cách rất vội vàng thủ tục sang Pháp. Anh sẽ đi thật xa, và làm cho sự ra đi này giống như một vụ mất tích.Một buổi trưa oi bức. Trong lúc Carol đang cùng Apmando đi mua sắm chuẩn bị cho ngày cưới, Raian đã để lại cho Carol một bức thư cùng tấm bùa hộ mệnh của hoàng đế Menfuisư ngày trước. Anh thở dài: “Carol, ta phải đi rồi. Ta sẽ mãi chôn chặt tình yêu của chúng ta, Nàng nhớ giữ gìn sức khoẻ, và hãy sống thật hạnh phúc bên Apmando. Hãy quên ta đi! Đừng tìm ta nhé, hoàng phi yêu dấu…”. Raian đặt lên bức thư một nụ hôn rồi đi ra khỏi nhà… Phần 4 : Tìm Lại Quá Khứ Chuyến đi mua sắm của Carol với Apmando phải ngừng lại do nhận được tin báo: Tên Sidoki đã cùng đồng bọn trốn tù, thoát khỏi cái chết mà 2 ngày nữa hắn sẽ nhận lấy. Để đảm bảo an toàn cho gia đình Rido,những người cảnh sát đã ngăn cản chuyến mua sắm. Đi được mới nửa đường, Apmando đành lái xe về.Carol mệt mỏi bước vào trong phòng. Nàng ngả mình xuống ghế, nghĩ tới đám cưới với Apmando- một người mà nàng không hề yêu. Carol thở dài nhìn ánh nắng lấp lánh bên cửa sổ, nhìn dòng sông Nin trong xanh.Bất chợt, nàng nhìn thấy ánh nắng phản chiếu từ vật gì đó ở góc bàn.Nàng đứng dậy tiến lại gần. Một lá bùa Ai Cập cổ và một bức thư. Nàng cầm lá bùa lên, thẫn thờ ngắm những hình chạm khắc tuyệt đẹp. Trái tim nàng chợt đau nhói. Carol chắc chắn nàng đã gặp lá bùa ở đâu đó rồi. Một hình ảnh rất thân quen.Carol mở lá thư ra. Nét chữ của Raian.“ Cairo , ngày… tháng… năm…Carol yêu quý,Khi em đang đọc bức thư này thì anh đã bay sang một đất nước khác, cách em rất xa. Em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Anh đã rất đau khổ, tất cả chỉ vì anh biết quá khứ của em.Anh chỉ cầu xin em lần cuối cùng, lời cầu xin tha thiết nhất, đó là em đừng tìm lại cái quá khứ u ám kia nữa. Nếu không, em sẽ gặp phải nỗi đau đớn rất lớn, mà anh biết chắc em sẽ không chịu đựng được. Anh đã chuyển xác ướp đi rất xa. Em hãy cưới Apmando, và chuyển sang Arập để sống thật hạnh phúc. Xin em đi ngay, đừng níu kéo đất nước Ai Cập nghiệt ngã này nữa. Định mệnh bắt đầu thay đổi kể từ khi chúng ta khai quật được lăng mộ Pharaon ngày trước, em đã vướng phải một lời nguyền hết sức ghê gớm. Để thoát khỏi nó, em chỉ còn cách từ bỏ nơi này mà thôi.Anh xin em hãy nghe lời anh. Anh chỉ muốn em được sung sướng. Đừng tìm anh nữa. Hãy quên anh đi, quên Ai Cập đi, quên tất cả để đón nhận cuộc sống mới với Apmando. Chúc em hạnh phúc.Raian.”Càng đọc đến cuối bức thư, khuôn mặt Carol càng tái mét. Tại sao Raian biết quá khứ của nàng? Tại sao điều đó lại làm anh phải ra đi? Carol bỗng nhớ lại câu chuyện mà Raian một lần kể cho nàng nghe, khi anh và Apmando đang đi trên du thuyền bỗng nhiên thuyền lắc mạnh. Và ngay sau đó, nàng đã ở ngay bên cạnh Raian. Mới kịp nói vài câu thì một cơn gió đã cuốn Carol đi, để lại trên tay Raian một món trang sức mà nàng cài trên tóc. Raian đã đưa nàng xem món trang sức làm bằng vàng đó.Caroi xâu chuỗi tất cả các sự việc đã xảy ra từ khi khai quật hầm mộ. Lời nguyền vương gia. Những bộ quần áo Ai Cập cổ đại. Khả năng đọc được ngôn ngữ cổ. Nàng luôn được tìm thấy trên dòng sông Nin. Hình ảnh người thanh niên nàng vẫn thường “nhìn” thấy trong mỗi lần thoáng nhớ ra quá khứ và người thanh niên trong giấc mơ có liên quan gì với nhau? Và Carol chợt nhận thấy một mối liên hệ chặt chẽ giữa tất cả. Nếu những lời Raian nói là thật, thì nàng đã bị đưa về thế giới Ai Cập cổ đại, đã yêu thương, hay có thể đã kết hôn với một chàng trai trẻ tuổi với chức vị khá cao trong triều đình.Ngay lập tức, một nụ cười đẹp mê hồn của chàng thanh niên trẻ hiện ra trước mắt Carol rồi lại vụt tắt. Nàng sững sờ. Phải chăng đó chính là người mà nàng vẫn thấy trong mơ thời gian gần đây. Một cảm giác tiếc nuối, mất mát chợt dâng trào mạnh mẽ trong Carol. Chưa bao giờ nàng cảm thấy day dứt như thế này. Phải đuổi theo Raian! Carol như bừng tỉnh. Nàng nhớ rằng lúc bắt đầu lên xe đi mua sắm, Raian còn đang ở nhà. Bây giờ mới cách đó chưa đến một tiếng. Như vậy, Carol vẫn có thể ngăn cản chuyến bay của Raian!Carol chạy vụt ra khỏi nhà. Nàng đã quên mất mối nguy hiểm đang rình rập. Sidoki- kẻ buôn bán đồ cổ vừa mới trốn khỏi tù,đang lẩn khuất trong bóng tối hòng trả thù.Trong khu nhà đón khách rộng lớn mênh mông tại sân bay Cairo , Carol cố gắng không bỏ qua một ngóc ngách nào để tìm Raian. Nàng hi vọng sẽ tìm ra anh trong biển người đông đúc kia, nhưng xem ra hi vọng càng lúc càng mong manh hơn khi từng chuyến bay một dần dần cất cánh.Và ngay trong khi Carol đã kiệt sức, không thể chạy được nữa thì bóng dáng thân quen của Raian hiện ra ngay trước mắt nàng. Anh đang đứng quay lưng lại phía Carol, kiểm tra lại hành lý.- Anh Raian - Carol mừng rỡ cất tiếng.Raian giật mình quay lại. Anh đứng chôn chân nhìn Carol một lúc lâu. Mọi chuyện nằm ngoài dự tính của anh. Raian cho rằng khi Carol cùng Apmando đi mua sắm về ít nhất cũng gần tối. Lúc đó anh đã kịp lên máy bay, Carol sẽ không ngăn cản được. Không để Raian có thời gian phản ứng, Carol vội túm chặt lấy vạt áo anh hỏi trong bộ dạng cuống quýt:-Anh Raian! Thế là thế nào? Tại sao anh lại bỏ nhà đi? Bức thư đó có nghĩa gì? Tại sao anh biết quá khứ của em! Anh Raian! Anh nói đi!!!- Carol… sao… sao em lại ở đây?- Anh Raian! Anh nói đi! Quá khứ của em…Một bóng mây đen thoáng qua khuôn mặt Raian.- Carol… Em… đọc bức thư đó rồi à?- Vâng?Anh chợt gạt phắt tay Carol ra:- Đừng hỏi anh! Em đi đi. Cái quá khứ ấy đã làm anh đau khổ quá nhiều rồi, em có biết không? Đừng nhắc lại nữa! Em không nên biết thì hơn.- Raian…- Để anh yên!!!!Raian vụt chạy đi. Carol vội vàng đuổi theo. - Xin anh hãy ở lại, và kể cho em tất cả đi! Em xin anh!Carol cố gắng bám theo cái bóng áo khoác của Raian. Nàng chạy ra khỏi phi trường, dốc hết sức lực vào đôi chân. Nàng cất bước bằng tất cả trái tim, tất cả khát vọng, mong muốn biết được chút gì đó về người thanh niên bí ẩn kia.Nhưng khi Raian băng qua đường, mấy chiếc ô tô vụt qua làm Carol mất dấu anh.Nàng hoảng hốt chạy dọc trên con phố, cố tận dụng chút sức lực sắp cạn của mình. Và nàng chợt nhìn thấy một chiếc bút màu bạc nằm ngay trên lối vào một con ngõ nhỏ. Nó phản chiếu nắng nắng lấp lánh làm nàng để ý.Chính là chiếc bút của Raian. Carol đã tặng nó cho anh nhân ngày sinh nhật mới đây.Nàng nhặt chiếc bút lên, bước vào con ngõ nhỏ.Carol gần như kiệt sức. Anh nắng mặt trời thiêu đốt làm đầu nàng nhức như búa bổ. Biết mình không lết nổi nữa, Carol ngồi phịch xuống dưới mái hiên 1 ngôi nhà cũ nát, đưa mắt nhìn ra xung quanh. Con ngõ tối tăm chứa đầy những đống đồ sắt cũ, những thùng gỗ mọt rỗng. Hai bên là dãy nhà tồi tàn, hình như bị bỏ hoang từ lâu lắm, chăng đầy mạng nhện.Dừng lại chưa đến nửa phút, Carol lại cố đứng dậy đi tìm Raian. Nếu không, nàng sẽ không thể ngăn cản chuyến đi của anh, sẽ không còn được biết về kí ức của mình. Nhưng đi được vài bước, Carol lại loạng choạng ngã xuống. Chân tay nàng bủn rủn, không còn đứng vững được nữa. Nàng bất lực.- Anh Raian!!!!- Carol gào lên trong tiếng nức nở. - Xin anh cho em biết về quá khứ của mình! Anh ra mặt đi, đừng nhẫn tâm như vậy! Có phải em đã bị đưa về thế giới cổ đại không? Tại sao anh lại giấu em mà không cho em biết! Em van anh! Em không thể chịu đựng cuộc sống này thêm nữa. Em chết mất!Carol gục xuống khóc nức nở. Đúng lúc ấy, một bàn tay đặt lên vai nàng. Carol mừng rỡ quay lại:- Anh Raian!!! Anh…- Nàng chợt nín bặt. Trước mặt nàng là một gã đàn ông cao to như hộ pháp, mặt mày dữ dằn, râu ria xồm xoàm và quần áo thì rách rưới, hôi hám. Hắn cười gằn ao mà co rúm lại thế? Hỡi tiểu thư Rido xinh đẹp?-Ơ… ông là ai…-Tao là Sidoki!!! Là người vùa bị thằng Raian, anh mày làm cho suýt bị tử hình, và bị tịch thu toàn bộ tài sản nữa. Mày nhớ không? Chính nhà mày - hắn gằn giọng - đã làm cho tao giờ đây phải lang bạt khắp nơi, đói rách nghèo khổ, lại luôn lo sợ. Mày có biết không????!!!!!Carol kinh hoàng lùi lại. -Cứu tôi với!!- Nàng gào lên.-Tha hồ cho mày kêu cứu. Ở đây rất vắng. Mày không biết quanh đây toàn là căn cứ của bọn tao thôi à? Oắt con!!! Cả nhà mày sẽ phải trả giá vì đã biến tao thành thân tàn ma dại như thế này!_Hắn nghiến răng tát bốp vào mặt Carol. Đầu nàng đập vào tường, choáng váng, xây xẩm. Sidoki rút ra một con dao găm sáng loáng.-Mày sẽ phải chết… Ngay bây giờ… Tao sẽ tống tiền nhà mày, để chúng phải chuộc xác mày…Carol sợ hãi nép sát vào tường. Hắn túm ngay lấy tay nàng:- Chuẩn bị chết đi, nhóc con!- Menfuisư!!!!!! Cứu em với!- Carol sững lại. Menfuisư…Một cái tên hết sức quen thuộc. Tại sao nàng lại… Nhưng Carol không kịp nghĩ gì nữa. Lưỡi dao vung lên sáng loáng. Nàng nhắm mắt lại.-Cẩn thận! Sidoki! - Một giọng nói hoảng hốt vang lên. Carol mở bừng mắt. Một bóng người thoáng qua, cầm một vật gì đó đánh mạnh vào gáy gã tử tù. Hắn đổ ụp xuống, ngay bên cạnh Carol.-Chạy đi Carol!-Tiếng của Raian.Carol như bừng tỉnh Raian nắm lấy tay nàng chạy vào bên trong con ngõ, bởi vì lối thoát ra đường lớn đã bị đồng bọn tên Sidoki lố nhố đứng chắn.Ngõ cụt. Hai người quay mặt lại nhìn những tay anh chị trong làng dao búa hằm hè tiến vào. Raian ôm Carol bằng một tay, tay kia nắm chặt thanh sắt cũ trong tay. Dù quyết tâm đến đâu, Raian cũng dể nhận thấy mình khó lòng thắng nổi bọn kia. Chúng đông đến mười tên, và đứa nào cũng có dao.- Anh Raian… Em sợ…- Carol khẽ nói, giọng run run.- Đừng lo. Anh sẽ bảo vệ em, dù có phải chết. - Raian chợt nhớ lại kiếp trước của mình, hoàng đế Menfuisư. Anh thầm nhủ: “nếu bây giờ mình là Menfuisư, thì chúng sẽ chẳng là cái gì. Nhưng thực tế, ta không thể như rước kia được nữa. Đành phải cố gắng…”.Bọn chúng hùa nhau xông vào Raian. Anh né được mũi dao của tên đầu tiên, quật trúng đầu hắn, và nhanh chóng giật được con dao. Những tên tiếp theo lao đến. Một mũi dao xượt qua tay trái Raian. Máu nhỏ giọt. Trong khi Raian đang mải chống đỡ với hai ba tên, một gã béo lùn đã lẻn được ra phía Carol. Hắn vung dao lên. Lưỡi dao vút về phía trước. Mọi việc diễn ra rất nhanh. Carol nhìn thấy con dao đang lao tới phía mình và chợt nhớ ra bữa tiệc ăn mừng thắng trận. Nàng nhắm mắt lại. Lúc ấy, Ruka đã phóng dao tới phía Carol. Và Menfuisư đã mang thân mình ra che chở cho nàng… Carol nhìn thấy kí ức đó mờ mờ ảo ảo như nhìn qua một làn sương mù. Nàng đứng chôn chân tại chỗ, như rơi vào trạng thái vô định, không còn chú ý gì tới mối nguy hiểm đang diễn ra, trong khi lưới dao cũng đang nhắm nàng mà lao đến.Raian ngay lập tức nhận ra. Anh quay phắt lại, cắm phập lưỡi dao vào tên côn đồ. Hắn gục xuống. Carol ngây người nhìn Raian. Anh lúc này rất, rất giống một người - hoàng đế Menfuisư.Nhưng đúng lúc Raian quay lại để chiến đấu tiếp với những tên còn lại, Carol nhận ra tên côn đồ bị đâm vẫn chưa chết, hắn chỉ bị thương nhẹ. Với con dao trong tay, hắn lại vùng dậy, định đâm Raian. Anh không hề mảy may đề phòng về tình huống này. - Không!!!! Menfuisư!!!- Carol không hề nghĩ ngợi gì cả, lao tới phía trước, lấy thân mình chắn trước mũi dao cho Raian.Lưỡi dao cắm phập vào ngực Carol. Máu phun ra như suối. Nàng gục xuống.-Caroooolll!!!!!!!! - Raian vùng chạy đến bên nàng. Ngay khi đó, một giọng loa ồm ồm vang lên:-Dừng lại! Bỏ dao xuống, tất cả bọn mi đã bị bắt!!!Trong nỗi hoảng sợ, Raian chỉ thấp thoáng nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát, tiếng ồn ào, tiếng còng tay sập vào nhau.- Đừng mà Carol! - Raian gào lên, cố đưa tay bịt chặt lấy vết thương của Carol cho máu đừng tuôn ra. - Anh xin em! Đừng mà! Anh chính là Menfuisư đây! Carol! Sự thật ta là hoàng đế Menfuisư của nàng đây mà, Carol! Tỉnh lại đi!!! Kiếp trước của ta là Menfuisư, nàng có nhớ không? Carol!!!Carol từ từ mở mắt. Nàng nhìn trân trân vào Raian. Trong khoảng khắc ấy, mọi kí ức của Carol đã hồi tỉnh như những mảnh gương vỡ được nối liền lại. Nàng khó nhọc cất tiếng:-Có… thật không… Menfuisư ư…-Ta nói thật mà! Ta đem tính mạng mình ra thề với nàng. Ta đã được tái sinh để gặp lại nàng, gặp lại hoàng phi Carol! Nàng có nhớ lời thề ta đã thề với nàng trước khi chết không? Ta đã hứa rằng kiếp sau sẽ ở bên nàng. Nàng nhớ chưa?- Có… em nhớ… nhưng…- Carol chợt dừng lại, thở hổn hển. Một dòng máu đỏ tươi trào qua khoé miệng nàng.- Có lẽ là… là… em sẽ không được… ở bên cạnh chàng… nữa rồi. - Carol! Không thể nào! Ta xin nàng!- Nhưng sao… sao chúng ta lại… là anh em…Carol nở một nụ cười héo hắt, rồi gục đầu sang một bên. Phần 5 : Sự Sống Raian tần ngần nhìn qua lớp kính vào bên trong căn phòng cấp cứu. Anh không có thể nhìn thấy Carol qua cả chục người đang vây quanh giường nàng, cùng vô số thiết bị chình ình nằm bên cạnh. Anh chỉ thấy người ta kéo tấm khăn choàng của Carol đặt lên chiếc bàn cạnh cửa. Raian kinh hoàng: trên đó dính bết những máu, thấm đỏ cả chiếc khăn. Chừng mười phút sau, một ông bác sĩ đẩy cửa bước ra ngoài. -Bác sĩ, tình hình em gái tôi thế nào ạ?- Raian hoảng hốt.-Chúng tôi đang rất cố gắng, nhưng em gái anh đã bị mất máu quá nhiều, lại bị ảnh hưởng khá nặng đến một số nội quan bên trong. Trước hết, chúng tôi phải truyền máu cho cô ấy ngay!Lúc đó, một cô y tá trẻ vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng, hoang mang:-Nguy rồi! Thưa bác sĩ trưởng, nhóm máu của cô gái đã cạn kiệt. Chúng ta không còn đủ máu nữa. Làm thế nào bây giờ?-Hả?- Ông bác sĩ sửng sốt- Các cô làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại hết máu?-Tôi xin lỗi. Mới sáng nay chúng tôi vừa xét nghiệm thấy một lượng lớn máu không an toàn trong kho. Máu mới chưa kịp bổ sung.-Bây giờ tôi phải làm thế nào?Raian vội lên tiếng:-Đừng lo, hãy lấy máu của tôi đây. Tôi có nhóm máu O, thưa bác sĩ.Ông bác sĩ ngừng lại, lướt nhanh nhìn Raian. -Được, mau đi theo tôi.Sau khi đã hién một lượng máu lớn, Raian nặng nề bước ra ngoài hành lang. Anh nhìn thấy bà phu nhân Rido, Rodei và Apmando đứng bên ngoài. -Raian!- Bà Rido nhìn thấy anh đầu tiên. Bà chạy đến bên Raian, hỏi trong tiếng khóc nức nở- Raian! Carol, em con thế nào rồi? Liệu nó có làm sao không?-Anh Raian! Carol ổn chứ?-Carol có làm sao không? Sao lại xảy ra chuyện này?Mặc kệ những lời hỏi han, Raian lặng lẽ ngồi xuống ghế. Anh chống tay lên trán nghĩ ngợi phân vân. Rồi Raian thở dài, vẫn không ngẩng mặt lên:-Carol… Bác sĩ nói Carol chưa chắc đã bảo toàn được tính mạng. Carol bị thương quá nặng…Tát cả sững sờ. Apmando giận dữ nói:-Anh Raian! Anh đi cùng Carol, tại sao lại để xảy ra cớ sự này? Anh phải biết rằng, tên Sidoki đang lẩn quất trong thành phố, và hắn rất nguy hiểm chứ???Raian không trả lời. Anh đau khổ cắn chặt môi, đưa đôi mắt buồn rầu nhìn ra sông Nin. ‘Carol… Đừng đi. Chúng ta rất khó khăn mới được ở bên nhau. Nàng không thể vứt bỏ tất cả…”.Bóng tối bao trùm lên tất cả, u buồn và ảm đạm. Trong căn phòng chờ lạnh lẽo, mọi người vẫn ngồi đó, không ai nói một câu gì suốt mấy tiếng đồng hồ. Dường như nỗi sợ hãi và lo lắng đã choán hết tâm trí họ, không để một ý nghĩ nào khác len lỏi vào trong đầu. Những bóng áo trắng thấp thoáng của các y tá, bác sĩ hối hả ra vào phòng. Mùi thuốc khử trùng xông lên nồng nặc quanh căn phòng. Tiếp bíp bíp của máy điện tâm đồ, tiếng dao kéo lách cách, tiếng rì rầm trao đổi.Rồi ông bác sĩ trước lại xuất hiện trước mặt Raian. -Bác sĩ! Em gái tôi đã có tin gì mới phải không?Ông bác sĩ nghiêng cặp kính trắng nhìn Raian, rồi những người còn lại. Ông ta hắng giọng:-Chúng tôi có chuyện riêng cần trao đổi với anh. Xin đi theo tôi một lát.Thấy Raian ngần ngừ, ông bác sĩ tiếp lời:-Đừng lo, chuyện này không liên quan đến tình trạng của cô Carol. Raian bước theo ông bác sĩ già đến phòng trực của ông ta. Cánh cửa sập lại.-Mời anh ngồi.Raian làm theo. Anh hỏi ác sĩ muốn nói với tôi chuyện gì ạ? Có phải chuyện đó liên quan đến Carol, chẳng lẽ em tôi gặp vấn đề gì?-Anh hãy bình tĩnh, chúng tôi vẫn đang cố hết sức để cứu sống cô Carol, và tình hình vẫn đang chưa có tiến triển gì. Chuyện tôi nói liên quan đến anh kia.-Liên quan đến tôi?Ông bác sĩ gõ gõ đầu cây bút xuống bàn:-Khi nãy anh nói rằng anh có nhóm máu O phải không?-Đúng vậy, thưa bác sĩ.-Tôi là bác sĩ riêng của gia đình anh, tôi đã khám cho mẹ anh, cha anh và cả em gái anh vừa rồi nữa. Nhưng trong gia đình anh không có ai có nhóm máu O cả. -Ông nói như vậy có nghĩa là…-Theo thuyết di truyền của Menđen , anh có thể không phải là con ruột của ông bà Rido được. Tôi đã nghi ngờ điều này và đã mang máu của anh đi xét nghiệm. Và kết quả đúng là như vậy. Anh không thấy điều gì lạ lùng về bản thân mình sao?-Nghĩa là sao?-Nghĩa là… anh không phải là con ruột của ông bà Rido.Raian sững người. “ Không phải con ruột của gia đình Rido…có nghĩa là… có nghĩa là ta và Carol không phải hai anh em ruột ư?”-Tôi nghĩ anh nên hỏi lại mẹ của anh, Raian ạ.Raian bàng hoàng lúc lâu. Rồi anh xô ghế đứng dậy, chạy ra khỏi phòng, tìm lại phòng chờ lúc nãy.-Mẹ! -Raian, có chuyện gì vậy con? Carol sao rồi?Raian đưa mắt nhìn căn phòng cấp cứu, trong lòng chùng xuống. -Con chưa có tin gì hơn.- Anh khẽ đáp, giọng nói trầm buồn. Lát sau, Raian ngửng mặt lên.- Mẹ, con muốn hỏi…_Có chuyện gì vậy Raian…chẳng lẽ vết thương gây di chứng cho em con?? – Bà Rido lo lắng nhìn Raian._Không phải vậy, mẹ đừng lo. Chỉ là…- Raian cố giữ bình tĩnh – khi nãy, bác sĩ nói với con… có thể con không phải con ruột của mẹ…Khuôn mặt bà Rido biến sắc, bà hơi quay đi, cố tránh nhìn vào mắt Raian._Có thật vậy không mẹ? Có thật con chỉ là con nuôi của nhà Rido?Hai hàng nước mắt bông tuôn rơi, bà ngẩng lên nhìn Raian:_Đúng vậy, Raian, con là con nuôi của nhà Rido. Mẹ đã tìm thấy con ở trước cửa căn biệt thự của gia đình ở Ai Cập. Mẹ và cha nuôi của con, Rido Conten đã tin đó là định mệnh tặng con cho chúng ta nên ta đã giữ con lại. Nhưng dù con không được mẹ sinh ra, mẹ luôn coi con là đứa con trai ruột của mình, con mãi là anh trai của Carol và Rodei, mãi là một trong ba người thừa kế gia sản nhà Rido này. Mẹ không muốn để con biết điều này, để gia đình ta cứ yên ổn như vậy. Nhưng không ngờ… hôm nay lại xảy ra việc này…Đáng lẽ đây là một chuyện lớn xảy ra trong gia đình Rdo, nhưng trong tình hình như thế này, tất cả chỉ đón nhận tin này với tiếng thở dài. Raian buồn bã:-Mẹ ơi… đáng lẽ mẹ nói ra sớm hơn thì Carol đã không…_Anh bỏ lửng câu nói.-Sao? Tại mẹ ư?-À… không ạ…- Raian quay mặt vào tường.Một buổi sáng ảm đạm…Tình hình của Carol vẫn không tiến triển mà lại càng suy sụp hơn. Nàng mê man trên chiếc giường bệnh, với vô số những thiết bị y tế. Bên cạnh nàng, Raian ngồi im lìm, bất động.“Cố lên Carol!”-anh thì thầm –“Nàng phải cố lên! Nàng biết không, chúng ta thật sự không phải là anh em. Hôm qua mẹ đã nói cho ta biết tất cả. Ta chỉ là con nuôi của bố mẹ, không phải là anh trai ruột của nàng đâu, Carol! Nàng có nghe ta nói không? Nàng không thể chết được!”.Raian thẫn thờ nhìn Carol, và nắm lấy bàn tay đầy những ống nhựa của nàng áp vào má: “Không. ta biết chắc nàng không bỏ ta đâu. Nàng đã hứa rồi mà, có đúng không? Nàng luôn hứa sẽ ở bên ta, yêu ra suốt đời mà. Ta vẫn nhớ. Ta nhớ tất cả những kỉ niệm của chúng ta, trong những ngày ta còn là hoàng đế Ai Cập. Lúc đó, dù phải trải qua nhiều gian khổ, nhưng ta và nàng đã hạnh phúc biết chừng nào! Bây giờ vẫn thế, đúng không Carol. Vĩnh viễn ta và nàng sẽ không thể xa nhau thêm một làn nữa, vĩnh viễn không bao giờ…”.Bầu trời bỗng dưng tối sầm lại. Những hạt mưa rơi xuống, đập vào ô cửa kính rào rào. Trời mưa. Mưa, một điều rất lạ xảy ra ngay giữa mùa hạ ở thủ đô Cairo . Raian quay ra phía cửa sổ, lặng người hồi lâu trước những hạt mưa kì diệu này. Rồi anh đưa tay vén những giẻ tóc trên vầng trán xanh xao của Carol. “ Carol… Mỗi khi trời đổ mưa, có phải lúc đó có một thiên thần đang khóc không? Ôi, nàng đừng khóc, Carol à. Ta biết nàng rất đau đớn, nhưng nàng vốn rất can đảm kia mà! Cố gắng lên Carol! Nàng phải đấu tranh bằng tất cả những gì mình có. Ta đang chờ nàng này, nàng có thấy không? Cố lên, hoàng phi của ta…”.Trời mưa mõi lúc một lớn. Cả một vùng trời mây đen vần vũ. Rồi một tiếng sấm chợt vang lên chói tai, kèm theo một tia chớp rạch ngang, xé toạc cả một vùng trời đen tối. Raian giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, anh chợt nghe tiếng máy điện tâm đồ vang lên những tiếng “bíp bíp” liên tục. Carol đang xảy ra chuyện gì đó!-Carol!!!-Raian hoảng hốt-Carol!!! Nàng làm sao vậy??? Carol!!!Tiếng “bíp bíp” mỗi lúc một dồn dập. Raian kinh hoàng nhìn màn hình máy điện tâm đồ liên tục hiển thị những đường gấp khúc báo hiệu một điều hết sức tồi tệ đối với Carol. -Carol!!! Đừng! Đừng mà!- Raian lay lay người nàng.- Đừng! Tỉnh lại đi Carol! Carol! Carooolllllll !!!!!!!!Các bác sĩ vội chạy vào phòng:-Chuyện gì xảy ra vậy?Raian nhìn ra, cái nhìn chứa đầy sự hoảng loạn đã thay cho câu trả lời. Bác sĩ trưởng khoa vội đến bên giường Carol.-Nguy rồi!!!- Ông run run nói- Cô ấy không còn sức chống đỡ nữa! Không xong rồi!!! Chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa!!! Mau lên! Chuẩn bị ngay dụng cụ cấp cứu!! Raian như chìm vào trong vô định trong những tiếng ồn ào nơi phòng cấp cứu. Một nữ y tá đẩy anh ra ngoài:-Xin anh ra phòng đợi ngồi để chúng tôi có thể phẫu thuật cho cô Carol!Raian không có phản ứng gì khi bị đẩy ra bên ngoài. Anh bàng hoàng nhìn Carol thấp thoáng bên những bóng áo trắng đang đi lại vội vã bên nàng. ‘Không kịp nữa ư? Không kịp… nghĩa là…”-Khôngggg… Carol!!!!!!-Anh gào lên lạc giọng. Cánh cửa phòng đóng sầm lại, mang theo Carol đang cận kề với cái chết. Qua lớp kính ngăn cách, Raian chỉ có thể nhìn thấy hơn mười bác sĩ đang hối hả cứu lấy tính mạng nàng. Phần 6 : Vĩnh Hằng Raian đưa tay mơn nhẹ gò má xanh xao của Carol.Giờ đây, vẫn là trên chiếc giường bệnh ấy. Carol nằm im lìm trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng. Và vẫn là Raian ở bên nàng.Anh cúi nhìn gương mặt xinh đẹp như thiên thần của Carol, buông một tiếng thở dài.Gương mặt xinh đẹp và thân quen, là tất cả những yêu thương, hi vọng của anh, giữa những lọn tóc vàng óng mượt, bồng bềnh. Một gương mặt trắng bệnh tựa nghiêng trên chiếc gối cũng một màu trắng xoá, giữa căn phòng mà mọi thứ đều mang màu trắng. Màu trắng dịu êm nhưng có thể cũng mang không khí tang tóc.“Kết thúc rồi đúng không? Ta… và nàng… hoàng phi yêu dấu… Nàng sẽ cùng ta sóng bước bên nhau, chẳng còn đau khổ gì chia rẽ chúng ta nữa.”Raian mỉm cười: “Không gì có thể mang chúng ta xa nhau được nữa, phải không Carol? Chắc chắn là thế… Ta chắc chắn… Chắc chắn mà… Nàng hãy tin ta. Nàng có nghe ta nói gì không Carol…”.Anh thừ người trong giây lát. Rồi anh cúi xuống, đặt môi mình lên môi Carol. Bàn tay nàng khẽ cử động. Và thiên thần xinh đẹp ấy đã mở mắt.Đôi mắt hấp háy nhìn ra xung quanh, và dừng lại ở khuôn mặt rạng rỡ của Raian. Đôi mắt ấy, đang lờ đờ bỗng vụt sáng.Nàng khẽ đưa một bàn tay ra phía trước.-Menfuisư…-Carol! Nàng tỉnh lại rồi ư? Carol! Cuối cùng thì nàng đã tỉnh!!!Những giọt nước mắt của Carol tuôn rơi.-Menfuisư…_Nàng lặp lại. -Ừ, ta đây. Menfuisư đây! Nàng tỉnh lại rồi. Thế là ổn rồi.-Raian ôm ghì lấy nàng. Carol đưa tay ra kéo sát Raian vào mình hơn. Nàng khóc. Nước mắt ướt đầm vai áo Raian.Rồi bỗng chợt, bàn tay nàng lại đẩy anh ra. -Không… Raian…- Nàng lắc đầu, nghẹn ngào nói- Anh là Raian… không phải là Menfuisư… Anh là… anh trai của em… Em xin lỗi… Chúng ta… không thể nào…Khuôn mặt Carol trở nên sầu thảm đến tội nghiệp. -Không!- Raian lại ôm lấy Carol, anh khẽ nói- Không phải đâu Carol, chúng ta không phải anh em. Nàng chưa được biết tin này mà. Ta đã xét nghiệm máu. Ta chỉ là con nuôi của gia đình Rido mà thôi.Cơn xúc động không để cho Raian có thể giải thích kĩ càng hơn, nhưng chỉ có thế cũng làm Carol hiểu. Nàng ngước mắt nhìn Raian:-Chàng… nói thật phải không? Không phải vì chàng muốn cho em vui chứ?-Đúng. Đó là sự thật. Sự thật, thật như ta là hoàng đế Menfuisư vậy.Carol sung sướng ghì chặt lấy Raian với những giọt lệ lăn dài trên má.Vào một buổi sáng mát mẻ…Carol lặng lẽ ngồi bên quan tài hoàng đế Menfuisư đã được trả lại về lăng mộ. Nàng vuốt nhẹ lớp mặt nạ vàng lấp lánh, khẽ nói:-Menfuisư… Hoàng đế của em. Em sẽ phải chia tay với hoàng đế Ai Cập để đến với Raian, phải chia tay với thế giới cổ đại, chia tay con chúng ta. Mặc dù linh hồn chàng là là anh Raian, nhưng thân xác chàng đã vinh viễn rời xa em… Em thường tự hỏi, nếu chúng ta cứ ở lại thế giới cổ đại thì có phải tốt hơn không. Mất đi chàng, một vị hoàng đế bản lãnh, tài ba. Mong là con chúng đủ sức gánh vác giang sơn mà chàng để lại.Nàng nhắm mắt lại, mỉm cười. “Vĩnh biệt tất cả! Vĩnh biệt kinh thành Têbê… Vĩnh biệt con yêu của mẹ, vĩnh biệt ,mọi người, vĩnh biệt thế giới Ai Cập cổ đại đầy những kỉ niệm đẹp đẽ. Xin lỗi mọi người! Tôi không thể trở lại nữa…”-Carol! Một tiếng gọi giật từ phía sau nàng làm Carol hoảng hồn quay lại.-Ơ… Raian… -Nàng thật là…-Raian dịu dàng ôm láy Carol- mới ngồi dậy được đã tới đây rồi.-Raian…. Thật sự… em vẫn thấy không… không quen…-Carol ngập ngừng, nhẹ nhành gỡ tay Raian ra.-Ồ không! Ta thông cảm mà- Raian vội nói- Không những thế, ta còn cảm thấy hạnh phúc khi tình yêu của nàng dành cho ta thật to lớn. N | |
| | | sammynasri Thường dân
Tổng số bài gửi : 44 EGP : 82 Join date : 11/11/2009 Đến từ : Minoa
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Fri Nov 13, 2009 6:45 pm | |
| ...Tiếp theo ...
Nàng đừng lo, ta sẽ cố hết sức để trở thành hoàng đế Menfuisư trước kia. Ta sẽ mang lại cho nàng một cuộc sống tốt đẹp nhất.-Vâng…Carol mím môi như đang suy nghĩ lung mung lắm. Rồi nàng ngước mắt lên hỏi Raian:-Raian! À… Menfuisư… Em chưa hỏi điều này! Tại sao lúc đó chàng lại đỡ mũi dao cho em?!! Raian hơi khựng lại trong giây lát-Bởi vì… ừm…-Chàng không hiểu gì hết!!!!-Carol ôm mặt khóc nấc lên.-Ơ kìa, Carol.-Nếu chàng không đỡ mũi dao đó, thì Ai Cập đã không bị rơi vào cảnh không có hoàng đế. Chàng không biết chàng quan trọng với Ai Cập, với em thế nào ư?- Carol nói trong tiếng nức nở.Raian đưa tay lau nhưng giọt nước mắt đang đầm đìa trên má Carol, chậm rãi nói:-Carol à, nàng quên rồi sao? Lúc đó ta đã bị Ruka cho uống thuốc đỗ. Đằng nào ta cũng khó lòng sống nổi. Thà rằng mình ta chết còn hơn. Nàng vẫn có thể làm nữ hoàng rất tốt mà.-Nhưng chàng làm thế liệu em có sống nổi không? Ngay sau đó, em cũng đau khổ tột cùng, đến nỗi ốm liệt giường, và cuối cùng đã đi theo ảo ảnh của chàng dưới sông Nin. Thuốc độc thì cũng có cách giải, vả lại Ruka chưa chắc đã có thể đâm chết em. Thà để chúng ta cùng sống hay cùng chết thì…-Carol. Nàng không nghĩ quyết định của chúng ta rất đúng đắn sao? Nếu không chúng ta đâu có được nhưng ngày hôm nay?-Những mà… Nhưng mà… Còn Ai Cập…-Nàng đừng lo. Trong triều đình Ai Cập còn vô số những bậc trung thần. Ta biết họ sẽ hết lòng gây dựng đất nước. Nàng hãy nhớ lại những bài lịch sử của mình. Có đúng là Ai Cập luôn phồn thịnh ở thời điểm đó không?Carol nhìn đi phía khác, im lặng hồi lâu, đưa tay mân mê gấu áo. -Nàng nghĩ gì vậy?-Không… Em… Chỉ muốn xin lỗi chàng- Carol gục đầu vào vai Raian thổn thức- Tất cả là tại em. Người Ruka muốn đâm chết là em, vì muốn em đi theo Izumin. Nếu em không khiến Izumin yêu em thì làm sao xảy ra chuyện này? Cũng chính em là người xin chàng ban cho Ruka chức quan cận vệ. Em xin lỗi…-Nàng đừng tự trách mình nữa. Không ai có lỗi trong chuyện này, cả nàng và ta, mà là do Ruka và Izumin kia mà. Quan trọng là lúc này chúng ta đã được ở bên nhau.Raian nâng cằm Carol lên, nhìn sâu vào đôi mắt nàng. Carol hơi mỉm cười, khẽ gật đầu.-Bây giờ, ta, Raian xin cầu hôn nàng. -Chàng không cần phải làm thế. Cuộc đời em chỉ thuộc về chàng mà thôi. Carol tựa vào vai Raian. –Nhưng dù sao- nàng thở dài- Kí ức về đất nước Ai Cập cổ đại và hoàng đế Menfuisư kiêu hùng, em sẽ mãi mãi không thể nào quên…-Ta cũng vậy… Những thử thách chông gai mà chúng ta đã cùng trải qua làm sao mà quên được. Nhưng đó chính là gốc rễ cho cuộc sống sau này, đầy niềm tin và hi vọng với tương lai thật hạnh phúc…Và vào một ngày nắng đẹp rực rỡ…“Đây là tất cả những gì chúng ta có được, phải không hoàng đế của em?”. –Carol khẽ hỏi. Nàng trông vô cùng lộng lẫy với bộ váy cưới, đứng bên Raian trong giáo đường Cairo , giữa những tiếng chuông nhà thờ văng vẳng. Thiêng liêng và cao quý…“Đúng thế, hoàng phi của ta. Chúng ta sẽ không bao giờ phải chịu đau khổ, như kiếp trước nữa.”.- Raian nói, và lồng chiếc nhẫn cưới tuyệt đẹp vào tay Carol.- “Không bao giờ xa nhau, hoàng phi yêu dấu…”.* * *Đứng trên chiếc chiến xa lộng lẫy trong chiến trường ngổn ngang, vị hoàng đế Ai Cập lặng nhìn ra xung quanh. Chàng ngước mắt nhìn vầng mặt trời chói lọi.“Chiến thắng rồi!!!!!!!!!!”-chàng hoàng đế trẻ kêu lớn.‘Chiến thắng rồi!!!!”- Hàng ngàn binh sĩ Ai Cập reo hò. Niềm vui vô bờ bến đến với họ. Quân Ai Cập đã chiến thắng. Hoà bình lại được xác lập! Tiếng hò reo dậy trời đất.Vị hoàng đế trẻ, đôi mắt rặng ngời ánh sáng. Chàng nắm chặt thanh bảo kiếm vua cha truyền lại, mỉm cười.Tướng quân Unasư-một vị tướng quân đã đứng tuổi đến bên chàng. Ông sung sướng nói:-Chúc mừng bệ hạ! Cuối cùng thì quân Hitaito cũng đã đầu hàng! -Đúng…- Chàng cười và nhìn ra dòng sông Nin lấp lánh dưới ánh nắng- Phải, cuối cùng thì ta cũng đã có thể xứng với ngôi vị hoàng đế Ai Cập, xứng đáng là con của hoàng đế Menfuisư vĩ đại cùng hoàng phi Carol, con gái nữ thần sông Nin... -----------------------------------Hết----------------------------------- | |
| | | rosillia Thường dân
Tổng số bài gửi : 4 EGP : 4 Join date : 12/06/2009 Age : 34 Đến từ : Zero FC. Chong xáng hội
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Fri Nov 13, 2009 9:43 pm | |
| ??? bên trên là fanfic à có vẻ tương tự với những gì thiên hạ "đồn thổi" về cái kết của NHAC mấy năm trước nhỉ, chỉ có khác là thiên hạ đồn menfuisu chết trên chiến trường(như thế nghe có vẻ oai hùng, hợp với cái chết của 1 vị vua hơn) còn cái kết trong fanfic này thì.... nói thật nó có vẻ hợp với... carol hơn là menphis vì hành động đỡ gươm đỡ kiếm gì đó cho người mình yêu thuộc về...nữ giới, tớ ko phân biệt giới tính nhưng từ xưa đến giờ trong phim ảnh hay manga các tác giả luôn dành hành động ấy cho các cô gái. vì nó thể hiện sự cam đảm và mạnh mẽ, dám chết vì người mình yêu của các thiếu nữ. còn với nam giới cái chết oai hùng đối với họ là trên chiến trận hoặc hi sinh khi đánh nhau với kẻ thù, Tớ đặc biệt tối kị cái chết vì trúng độc hay kiểu như "anh chỉ muốn chết dưới bàn tay/lưỡi kiếm của em" . và tớ cũng xin lỗi các fans của memphis và bạn chủ topic đã có công post fic này vì lời nhận xét sau đây: -người xây dựng cái chết của memphis trong fic bên trên tuy cố làm cho nó có vẻ bi thương nhưng thực chất đây là 1 việc hạ thấp hình ảnh của memphis-1 vị pharaoh của Ai Cập. -lí do đầu tiên là vị đã ko cho memphis chết... trên chiến trường, như thế vinh quang hơn nhiều -thứ 2 đã để anh chết vì... mỹ nhân. việc 1 vị vua chọn mỹ nhân và hi sinh mạng sống vì cô ấy là 1 hành động... sỉ nhục và người chết vì việc này ko xứng đáng dc gọi là minh quân. -tớ nói thật, cái chết của Izumil(trong fic trên) tuy khiến tớ đau lòng nhưng thân xác của anh ấy(dù có bị giày xéo. giẫm đạp) đi nữa thì vẫn oai hùng vì đã chết khi đang chiến đấu. | |
| | | tdhsx Thường dân
Tổng số bài gửi : 2 EGP : 2 Join date : 14/11/2009
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Sat Nov 14, 2009 8:02 pm | |
| rosillia nói đúng wa' ! cái chết của menfuisu là 1 cái chết vô duyên và.... uổng ... và lãng nhách ! | |
| | | Phương Phương Nô lệ Đa chức năng
Tổng số bài gửi : 1819 EGP : 7106 Join date : 24/05/2009 Age : 29 Đến từ : Thủ Đô
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Sun Nov 15, 2009 10:13 am | |
| Hả???!!! Đây là... fanfic FM viết mà .... Đầu tay đấy, thấy sến quá đi mất... | |
| | | tho_bong_de_thuong Phú nông
Tổng số bài gửi : 338 EGP : 387 Join date : 13/06/2009 Age : 27 Đến từ : hà nội
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Tue Nov 17, 2009 3:24 pm | |
| NHAC mà kết thúc thế này thì đúng là...lãng xẹt! =.= | |
| | | Red_eyes_soul Thường dân
Tổng số bài gửi : 43 EGP : 54 Join date : 28/08/2009 Age : 30 Đến từ : TP HCM
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Wed Nov 18, 2009 11:42 am | |
| @FM : đừng buồn, ban đầu mà em viết được như vầy là còn hơn chị nhiều nhiều lắm đấy T"T
Nhưng mod phải xóa cái topic này đi chứ, không khéo ai đó bị mang tiếng là "ăn cắp chất xám" thì tội nghiệp ('_') | |
| | | Selena_Gomez1369 Thường dân
Tổng số bài gửi : 8 EGP : 8 Join date : 05/11/2009
| | | | menfuisu Địa chủ
Tổng số bài gửi : 743 EGP : 652 Join date : 17/10/2009 Age : 32 Đến từ : ai cập cổ đại
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Tue Jan 05, 2010 7:05 pm | |
| - tho_bong_de_thuong đã viết:
- NHAC mà kết thúc thế này thì đúng là...lãng xẹt! =.=
ĐỐNG Ý VỚI Ý KIẾN CỦA THO_BONG_DE_THUONG | |
| | | ellie Thường dân
Tổng số bài gửi : 6 EGP : 6 Join date : 10/12/2009
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Wed Jan 06, 2010 11:06 am | |
| to khong thich nhu vay voi lai tap cuoi bay gio ben Nhat moi co ma.....hjx lam sao lai co cai fic nhu vay duoc ............ha thap Idol cua chung minh... Viết bài có dấu nha bạn! | |
| | | jessica1028 Thường dân
Tổng số bài gửi : 1 EGP : 0 Join date : 29/03/2010
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Mon Mar 29, 2010 10:04 pm | |
| Chao ca nha, minh la mem moi, cho mjh hoi xiu nhe. Nha mjh da koa vietkey roi ma seo o fc nay k danh dau tieng viet duoc, co ai bik cach danh dau nao khac lam on chj cho mjh nhe, cam on nhju | |
| | | menfuisu Địa chủ
Tổng số bài gửi : 743 EGP : 652 Join date : 17/10/2009 Age : 32 Đến từ : ai cập cổ đại
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Tue Mar 30, 2010 9:27 pm | |
| @jessica : Bạn sang phần hỏi và đáp ý ! | |
| | | chocolate_iumen Tư tế
Tổng số bài gửi : 1311 EGP : 2733 Join date : 25/05/2009 Age : 32 Đến từ : FC ĐẠI KA MEN ^_^
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Sat Apr 03, 2010 7:06 pm | |
| phần này tớ đã coi bên blog rùi các tình yêu ạ ^^ ko mún nói, vì nước mắt đầm đìa đau lòng cho tình iu của em quá cơ hic hic thật là bất công! | |
| | | Angel Hell Phú nông
Tổng số bài gửi : 236 EGP : 257 Join date : 26/12/2009 Age : 29 Đến từ : học viện thám tử lừng danh
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Sun Apr 04, 2010 6:34 pm | |
| fic này đọc thấy nó hẫng thế nào ấy! Rin hí hửng đọc ....=,= Nam mô a di đà! MOng cho NHAC tập cuối thật đừng có thế này! Em đau Lòng lắm! | |
| | | cici86 Nông dân
Tổng số bài gửi : 95 EGP : 53 Join date : 02/01/2010 Age : 32 Đến từ : Việt Nam
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Sun Apr 04, 2010 8:25 pm | |
| ối trời cái kết thúc này bảo đảm là bịa. Tác giả chưa viết phần cuối muh mà kết thúc kiểu đó mình chán quá | |
| | | menfuisu Địa chủ
Tổng số bài gửi : 743 EGP : 652 Join date : 17/10/2009 Age : 32 Đến từ : ai cập cổ đại
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Mon Apr 05, 2010 9:04 pm | |
| thì đc viết theo cái trí thông minh mừ ! TẬP CUO6TI1 ...Men không thích thế ! | |
| | | cici86 Nông dân
Tổng số bài gửi : 95 EGP : 53 Join date : 02/01/2010 Age : 32 Đến từ : Việt Nam
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Tue Apr 06, 2010 1:55 pm | |
| hình như tác giả định để kết thúc như thế. Mà theo ci nghĩ chắc tác giả sẽ đổi kết thúc. Chứ đâu có tac gia dại gì làm ket thuc ai củng biết . Nói thiệt cici chả thik raian là menphis tý nào | |
| | | anhxuan Thường dân
Tổng số bài gửi : 3 EGP : 0 Join date : 07/04/2010
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Thu Apr 08, 2010 8:15 am | |
| cũng hay...nhung mà...cái khúc Ruka giết người ấy....thấy nó sao sao ấy...không đúng lắm...hj | |
| | | carolrido1246_2000 Thường dân
Tổng số bài gửi : 2 EGP : 0 Join date : 22/04/2010 Age : 29 Đến từ : bình long
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Sat Apr 24, 2010 1:50 pm | |
| ôi , seo kết thúc này bùn thế, sến sến seo í, nhưng dù seo cũng thanks bạn | |
| | | collin Khách viếng thăm
| Tiêu đề: phan doi Sun Apr 25, 2010 8:33 pm | |
| phan doi! khong ket thuc the nay duoc. khong thi chi day se chet vi uat han mat . ma the nay thi Carol thanh nguoi bat nghia voi than dan Ai CAp,voi dua con a, mat hinh tuong qua, hic hic... chi chac bac tac gia se khong cho truyen ket thuc lang...xet...the nay dau. mong e thong cam |
| | | cici86 Nông dân
Tổng số bài gửi : 95 EGP : 53 Join date : 02/01/2010 Age : 32 Đến từ : Việt Nam
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Sun Apr 25, 2010 10:01 pm | |
| cai ket thuc viết vui mà ko can xuc dong the dau ban, truyen ney con lau moi co cai ket ban agh | |
| | | wiyu Thường dân
Tổng số bài gửi : 25 EGP : 0 Join date : 25/04/2010
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Sun Apr 25, 2010 11:05 pm | |
| Cái kết thúc mà tớ được biết hình như là ngày Carol và Raian đang đứng trước nhà thờ kết hôn bức phù điêu trong trường đại học Cairo vỡ nát sấm chớp đầy trời với ánh sáng chói lòa từ nữ hoàng Isis. Carol chợt nhớ lại câu nói của Isis lúc cô nửa mê nửa tỉnh."Carol, ngươi thật may mắn ! ta cứ nghĩ lời nguyền vương gia sẽ giết chết mi nhưng... nó lại là vận mạng của mi, dẫn mi đến với Menphis. Tình yêu của hai ngươi... ta mãi mãi không thể xen vào, ta căm ghét ngươi.... nhưng... đây là lần cuối cùng vận mệnh của ba chúng ta sẽ kết thúc." kéo theo cả hai trở về Ai Cập cổ đại trong sự kinh ngạc của mọi người. Sau khi trở về kinh thành tebe mọi người vui mừng vì hoàng thượng của họ sống lại sau 4 tháng được an táng. Đứa trẻ bập bẹ kêu tên cả hai và được Raian bồng lên âu yếm. Tể tướng Imhotep báo cho Menphis biết Isis tự tử sau khi người mất. Carol nắm chặt tay chồng cùng nhìn về phía sông Nile "Isis, chị mãi mãi là nữ hoàng vĩ đại của Ai Cập". Buổi chiều trên sông Nile vẫn thế dệt mãi mối tình của Carol và Menphis đến tất cả các nước lân bang. Ai Cập trị vì. | |
| | | Angel Hell Phú nông
Tổng số bài gửi : 236 EGP : 257 Join date : 26/12/2009 Age : 29 Đến từ : học viện thám tử lừng danh
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Wed Apr 28, 2010 3:43 pm | |
| "Isis, chị mãi mãi là nữ hoàng vĩ đại của Ai Cập". Câu này hay quá!^^ Nếu còn nút thanks Rin nhất định sẽ thanks cho wiyu đấy!^^~ CM của bạn hay quá! Mà kết truyện này của fic nào vậy? | |
| | | samlove2008 Thường dân
Tổng số bài gửi : 3 EGP : 0 Join date : 28/04/2010
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Thu Apr 29, 2010 3:54 am | |
| hai cai ket cuoc cua hai ban gop lai se ok nhat do carol va raian se song hanh phuc o noi ma hai nguoi da gap go nhau lan dau tien la hay nhat ! vi o thoi ai cap xua thi se dung hon voi bo truyen nu hoang ai cap , vi ket thuc truyen se thuoc ve the gioi co dai chu ko phai thuoc ve the gioi hien tai thi hay hon .......... | |
| | | cici86 Nông dân
Tổng số bài gửi : 95 EGP : 53 Join date : 02/01/2010 Age : 32 Đến từ : Việt Nam
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối Thu Apr 29, 2010 7:56 pm | |
| wiyu kết thúc của bạn hay quá hihi, hợp với ý của mình . Không quá tham cũng hok qua sến | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: NHAC tập cuối | |
| |
| | | | NHAC tập cuối | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |