Sao FanMen nặn óc ra mới nghĩ ra đc bài này, mà lại bài buồn. Đúng ra thỳ bài vui đụng hàng nhìu quá. Dù sao mấy cái này cũng chưa hợp tuổi FanMen nhỉ??? Xí hổ ghê, nhưng dù sao tiếc công viết cũng cứ post lên. Cái thể thở này là thể thơ mới FanMen sáng tác ha, 8 chữ, buồn cười hok??
Ký ức
Ánh hoàng hôn dần tắt phía chân trời
Nàng một mình ngắm bầu trời ảm đạm
Dòng sông Nin mênh mông lừng lững chảy
Những ráng mây vàng buồn trôi lặng lẽ.
Tiếng gọi tha thiết từ nơi sâu thẳm
Dòng nước bạc đã mang nàng về đâu?
Ký ức vẫn luôn là khoảng trống rỗng
Chỉ tiếng gọi làm quặn thắt trái tim
-Ai đang gọi ta? Chàng là ai… là ai…
Mơ màng, nàng chìm vào trong giấc mộng
Bước chân lạc lối về miền đất xưa
Vẫn đứng bên dòng sông Nin vĩ đại
Kinh thành Têbê cổ kính uy nghiêm.
Cánh tay cố níu lấy kỉ niệm cũ
Hình bóng nàng từng nhớ, từng yêu thương
Mái tóc đen dài tung bay trong gió
Hoàng đế Ai Cập vĩ đại kiêu hùng.
Lặng lẽ đứng giữa dòng sông mênh mông
Chàng chợt quay lại, đôi môi mỉm cười
Chờ đón nàng vào lòng, tay mở rộng
Miệng khẽ gọi: -Carol, về với ta.
Nàng đứng lặng một khoảng thời gian dài
Nước mắt ướt nhoà mà lòng mừng rỡ
Bước xuống dòng sông, tiến về phía chàng
Ngập tràn xúc động, ngập tràn yêu thương.
Dòng nước bỗng chợt dâng cao, cao mãi
Một cơn sóng lớn ôm trọn người chàng
Hình bóng ấy đã vụt biến đâu mất
Để lại dòng nước nhuốm máu đỏ tươi.
Nàng sững sờ nhìn những vệt máu loang
Máu của chàng, và máu của trái tim
Sông Nin đục ngầu, cuộn sóng dữ dội
Vô tình cuốn phăng lấy nàng trôi đi.
Chới với cố tìm lại hình bóng cũ
Nhưng không thể, tất cả vụt vỡ tan
Mảnh vụn găm vào trái tim rướm máu
Nàng đau đớn chìm vào đêm tối hư vô.
Vùng vẫy bên trong bóng tối dày đặc
Nàng nhìn thấy chàng trong cỗ quan tài vàng
Hoàng đế trẻ qua đời khi mười tám
Thất thần, nàng nhớ lại vệt máu loang.
Chàng đã chết.
Nàng chợt bừng tỉnh, giấc mộng tan biến
Nước mắt đã ướt đẫm mái tóc vàng
Ngước nhìn bầu trời sao, nàng thầm hỏi
Giấc mơ kinh hoàng kia có nghĩa gì?
Nước mắt nàng vẫn không ngừng tuôn chảy
Mà chính nàng cũng không hiểu tại sao
Hoàng đế trẻ, phải chăng đang gọi nàng
Tiếng gọi quen thuộc văng vẳng bên tai.
Chàng là ai? Có phải người nàng yêu?
Cùng nàng chung sống thời gian mất tích?
Chưa bao giờ nàng có câu trả lời
Lại hình bóng ấy, chiếm trọn tâm trí.
Trò đùa cợt đau lòng của số phận
Làm đau khổ hai mảnh đời long đong
Nỗi nhớ vẫn cứ triền miên ngày tháng
Nỗi nhớ da diết một người không tên.