Latest topics | » Bạn yêu thích nhân vật nam nào nhất trong bộ Cô gái sông Nin Ouke Monshou? by Atemu x Anzu Wed Nov 07, 2018 10:42 pm
» Princess_Công chúa xứ hoa by Atemu x Anzu Tue Oct 23, 2018 9:13 am
» Pharaoh Tutankamun và Bí mật 3000 năm by Elv Fri Jun 22, 2018 1:54 pm
» ONM Những cảnh bị cắt từ tập 14 - 23 by Hihihigikivay Wed Oct 25, 2017 11:35 am
» Ouke no monshou~Japanese Raw by carrot2512 Mon Sep 25, 2017 1:41 am
» Ai la hoa hau manga by Atemu x Anzu Sat Dec 24, 2016 1:50 pm
» Carol và Isis- Bạn thích ai hơn?? by hakhanhpham Fri Sep 23, 2016 5:46 pm
» ONM bản trans trực tiếp từ tiếng Nhật sang tiếng Việt by memehehe Sat Aug 06, 2016 7:15 pm
» Dù là FAN hay ANTIFAN Carol, tôi muốn tất cả các bạn đọc bài viết này by hakhanhpham Tue Jul 26, 2016 9:35 pm
» Nếu NHAC được dựng thành phim, nữ diễn viên nào sẽ đảm nhận vai Carol? by hakhanhpham Wed Jul 20, 2016 6:50 pm
|
Thống Kê | Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm
Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 172 người, vào ngày Tue Nov 10, 2015 3:52 pm
|
November 2024 | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat | Sun |
---|
| | | | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | | Calendar |
|
|
| Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) | |
|
+3Quỳnh Hương Phương Phương Meichan 7 posters | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Meichan Thường dân
Tổng số bài gửi : 30 EGP : 15 Join date : 08/06/2013 Age : 28 Đến từ : Nou Camp
| Tiêu đề: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Sun Jun 09, 2013 1:47 pm | |
| First topic message reminder :Tittle: Sự bắt đầu từ một kết thúc Author: Mỹ Huyền Rating: 16+ Status: Đang tiến hành... Warnings: - Dành cho những ai thich sự đổi mới, thích tưởng tưởng lung tung từ truyện gốc. - Có vài cảnh mượn từ nhiều tác phẩm khác tiểu thuyết, phim ảnh, hồi kí đủ cả nhưng chủ yếu là mấy kì thư của Kim Dung lão gia Summary: " To be or not to be " Main character: Miley Heiler Category: Romance, Angst, Supernatural, AdventureNote: Tập tành viết theo ý kiến chủ quan, nhưng vẫn phải mượn cốt truyện + dàn diễn viên của NHAC.Mình bỏ kha khá công sức vào fic này, tuy nhiên do khả năng có hạn nên mong mọi người đóng góp ý kiến xây dựngChapter 1 ~ 5 Chapter 6 ~ 9BẮT ĐẦU NÀO : Chapter 1: Nguyên nhân - Spoiler:
2h sáng, trong một căn biệt thự sang trọng tọa lạc tại khu Thượng Đông Manhatta - New York, có tiếng bước chân dồn dập. Dưới ánh sáng leo lết của dãy đèn hành lang bóng một người phụ nữ đổ lên nền nhà lúc mờ lúc ảo, người phụ nữ đó đang vội vã tiến những bước dài về căn phòng ngủ lớn có chiếc của bằng kính sáng loáng. Bà dứng chân trước cánh cửa lớn, đưa tay đẩy nhẹ rồi bước vào không gian tối mịt bên trong, mỗi động tác đều hết sức nhanh nhạy dứt khoát. Người phụ nữ tiến về phía chiếc giường đặt giữa căn phòng, bà hừ nhẹ một tiếng rồi lắc đầu tỏ vẻ bất lực, đưa tay lay nhẹ người đang nằm trên giường: - Cô chủ... Mau dậy đi, muộn giờ rồi ! Quan sát thấy không một chút động tĩnh, bà hắng giọng : - Cô không dậy là tôi lấy xô nước đó nha. Như một phản xạ vô điều kiện cô gái bật dậy, ngáp một hơi thật dài , sau đó một tay dụi mắt một tay đưa ra phía trước xua xua : - Đừng mà, đừng mà...Vú không định làm thế với con chứ ? Lạnh...Lạnh lắm! Bà vú nhìn cái vẻ mất trật tự buổi sáng của cô vừa buồn cười vừa giận : - Tối qua tôi bảo đi ngủ sớm không nghe. Đời thật lắm chuyện lạ đàn bà con gái lại suốt ngay chúi đầu với mấy quyển sách dày cộp, học nhiều làm gì cho đầu to mắt cận, ngu si hưởng thái bình có phải tốt không. - Không nói nhiều nữa tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cô vào sửa soạn đi, xe đã đợi sẵn ngoài cổng. Sau màn vật lộn với cơn buồn ngủ, 30' sau cô nàng đã có mặt ở trên chuyên cở của MIT đang thẳng tiến châu Âu. Đây không phải lần đàu tiên cô chủ nhỏ đến trời Âu nhưng chuyến đi này là một dịp hết sức đặc biệt, bởi đây là chuyến đi tới CERN để trau dồi kinh nghiệm và hoàn thành mong ước của cha cô trước khi mất. Cha cô là một thương nhân nhưng hết sức quan tâm tới khoa học, ông đã đầu tư rất nhiều vào CERN nhưng lại không đợi được đến ngày máy gia tốc LHC đi vào hoạt động. Ông ấy là người tốt bụng, có học thức, rất đề cao trí tuệ con người, luôn mong muốn con mình được tiếp xúc với văn minh nhân loại. Chính bởi vậy sau cái chết đột ngột của ông, 4 năm qua từ trường quân sự đến phòng thí nghiệm cô đã lĩnh hội được lượng kiến thức không tồi, chuyến đi lần này là bài kiểm tra cuối cùng. Đang ngổn ngang đủ thứ trong đầu thì máy bay rung lắc mạnh, một giọng nói cất lên phá tan luồng suy tư: - Xin thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống Geneva, mong quý khách thắt lại dây an toàn! Chúc quý khách một ngày tốt lành. 15h 30', tại đại sảnh của tòa nhà CERN, một đoàn người đang tiến vào, dẫn đầu là giáo sư Clake bụng phệ, đầu hói hơn nửa, mặc chiếc áo bành tô màu trắng. Đằng xa phía đài phun nước là tiến sĩ Sheldon_ GĐĐH của trung tâm , ông ra đây để đón đoàn. - Xin chào tiến sĩ Sheldon, một ngày tốt lành - Chào mừng ngài tới đây giáo sư Clake. Các ngài tới thật đúng lúc, chúng tôi vừa ''bắt" được vật chất tối. Nghe xong vị giáo sư tròn mắt, há hốc mồm: - Tiến sĩ nói sao? Vật chất tối ư? Ôi trời đất quỷ thần thiên địa mèo đen chó mực, thật là hết sức đặc biệt. Vật chất tối sẽ giúp ta tạo ra một không gian đa chiều thật sự như trong vũ trụ, ngoài ra còn...( đoạn này đau đầu khó hiểu,chẳng liên quan đến chuyện xin phép lược bỏ...) Sau một huyên thuyên đủ kiêu giáo sư Clake mới nhớ ra chưa giới thiệu các thành viên, ông lược qua từng người rồi kết thúc. - Tiến sĩ, đây là thành viên trẻ nhất trong đoàn, cô Heiler. Từ lúc vào sảnh cô chủ nhỏ Heiler vẫn mải mê ngắm nhìn kiến trúc độc đáo của tòa nhà, những lời của giáo sư cô nghe câu được câu chăng. Bị nhắc tên lại cảm nhận được ánh mắt soi xét của tiến sĩ Sheldon, cô đành quay ra mình cưởi thật tươi như nụ hoa hé mở trong sớm xuân, rồi hết sức tự tin tiến đến chào hỏi: - Cháu là Miley Heiler, rất vinh dự được gặp ngài. Đây là một cô gái trẻ tràn đầy sức sống , gương mặt thanh tú với đôi mắt màu xanh ngọc, cao chừng 1m6 thân hình cân đối đẹp đẽ , mãi tóc màu nâu đỏ xõa ngang vai. Nhìn tổng thể cô gái này mang một vẻ đẹp của thiên thần, gợi lên trong lòng những suy nghĩ phức tạp. Tiến sĩ để ý Miley có đeo một chiếc vòng cổ hết sức đặc biệt, viên đá nhìn qua tưởng ngọc bích nhưng lại ánh lên sắc đen tuyền, chiếc vòng cổ hợp với làn da trắng nõn nà của cô. Ông biết đây chắc hẳn không phải khoáng vật trên trái đất. - Cô Heiler mua chiếc vòng ở đâu vậy ? Miley cảm thấy thích thú vui vẻ nói to: - Cháu mua tại một phiên chợ đồ thủ công ở Jordan, ông chủ nói nó là duy nhất và nó sẽ bắt đầu cho định mệnh của cháu. Thật là lời tiếp thị buồn cười! Cả đoàn cười rộ nên, ông tiến sĩ hơi gật gù. Từ xa một thanh niên hốt hoảng chạy đến, nhìn tướng anh ta rất dễ liên tưởng đến Donald ( ai cũng biết là con gì...), thở hồng hộc, nói không ra hơi: - Tiến sĩ, nam châm số 17 nóng quá, tôi..tôi sợ sẽ xảy ra nổ lớn... - Mau chóng làm lạnh, không được để vật chất tối thoát ra ngoài. Tại phòng TN nằm sâu dưới đất, những chuyên gia đang cố gắng khắc phục sự cố, một phần năng lượng vũ trụ đã thoát ra ngoài nhưng theo tiến sĩ Sheldon thì lượng nhỏ đó không quá quan trọng. Bởi khi năng lượng thoát ra sẽ nhanh chóng bị phân rã, chỉ có một số loại sa thạch ngoài vũ trũ mới có khả năng hấp thụ lại. Miley Heiler lắng nghe nhưng không quá chú tâm bởi cô đâu biết điều đó chính là nguyên nhân thay đổi cuộc đời cô. Chuyến thực tập kết thúc, cuối cùng cũng được tận hửng mùa hè. Miley vươn vai, hơi nhíu mày quay lại nhìn toàn cảnh Geneva. Mùa hè ở đây thật rực rỡ, căng tràn nhựa sống, khung cảnh thiên nhiên tuyệt vời và những khu resort cao cấp. Quả là địa điểm lí tưởng để nghỉ ngơi, tuy nhiên trong đầu cô đã có sẵn một dự định khác. - Này, Mil khóa tổ chức nghỉ hè ở Bali, cậu có đi cùng tụi này không ? Miley lắc đầu từ chối. David đành hỏi dồn: - Vậy cậu tính đi đâu ? Miley quay đầu lại nở một nụ cười quyến rũ nhưng khó hiểu : - Ai Cập.
[/size]
Được sửa bởi Meichan ngày Mon Jul 22, 2013 5:23 pm; sửa lần 6. | |
| | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Meichan Thường dân
Tổng số bài gửi : 30 EGP : 15 Join date : 08/06/2013 Age : 28 Đến từ : Nou Camp
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Sat Jul 13, 2013 4:27 pm | |
| Chapter 8:- Spoiler:
Chẳng phải là do chạy nhanh quá hay do đường tối mà cô va mạnh vào một người đứng giữa đường. Cô đương nhiên ngã đau điếng lại còn bị thứ bột gì gì đó dính đầy lên người, còn người đó chả biết có ngã hay không mà bọn người hầu theo sau chưa gì đã rối rít. Miley lấy tay nắn bóp bả vai một lúc rồi tự mình đứng dậy, lại gần xem người nào lại chặn đường vô duyên đến vậy. A, thì ra là ông vua trẻ con Minos của xứ Minoan. Người đâu mà yếu dữ vậy mới có chút va chạm đã ngồi thở dốc, rên rỉ rồi. Nhưng dù sao cô cũng có một phần trách nhiệm, cũng nên xin lỗi anh ta một câu: - Xin lỗi! Anh không sao chứ? Vị tướng quân với kiểu tóc kì dị ở đằng sau đỡ anh ta dậy, sau một hồi ổn định anh ta mới trả lời cô một cách cực kì từ từ và chậm dãi, cứ như trả bài vậy. - Chỉ hơi ê ẩm chút thôi, nàng không cần lo lắng quá đâu. - Tốt! Vậy tôi hỏi anh, tại sao lại chặn đường tôi? Khi hỏi câu này điều Miley ngóng đợi là một câu trả lời thẳng thắn rõ ràng nhưng mọi chuyện bắt đầu diễn ra theo chiều hướng drama. Bộ dạng của Minos khi bị cô tra hỏi trông thật tức cười, cứ như vừa bị bắt quả tang làm việc gì mờ ám lắm ý. Anh chàng nhác qua có vẻ lúng túng khi đối diện với cô. - Chúng ta nhiều lần gặp mặt nhưng lại chưa trực tiếp nói chuyện bao giờ. Ta... ta rất ngưỡng mộ nàng, cho nên muốn tìm cơ hội tìm hiểu thêm phục vụ cho sau này... Anh ta cứ ấp úng mãi không nói rõ ra làm Miley sốt ruột hết sức, chẳng phải cô đang có việc gấp hay sao thế này thật phí thời gian quá đi, tốt nhất lên nhanh chóng cáo từ. Cô dẩu môi, nói luôn: - Bỏ đi! Nếu anh muốn nói chuyện thì để sau đi với lại không nên ở chỗ tối tăm mù mịt lại bất tiện như này. Tôi có chuyện quan trọng phải làm gấp. Gặp lại sau nhé. Nói đoạn không đợi anh ta phản ứng cô chạy vụt đi. Nhưng chợt nghĩ bỏ đi thế này trước một quân vương không được hợp lí cho lắm. Miley xoay người lại vẫy tay, nói thật to: - Này, tôi vừa ngẫm ra. Anh biết không tuy ấn tượng gặp mặt của chúng ta không tốt cho lắm, nhưng anh dễ mến hơn pharaoh nhiều. Cái nháy mắt sau đó của cô không biết là ẩn ý gì , những cứ ám ảnh Minos làm anh ta cả buổi cứ cười tủm tỉm mãi, phải nói đây là lần hiếm hoi mà anh ta cảm thấy người khác khen mình thật lòng, có chút loạn nhịp ở đây, Cuộc chạm mặt với Minos làm Miley bình tĩnh hơn, vậy cũng tốt, dễ dàng che dấu, tránh để người ngoài sinh nghi thì hỏng chuyện. Khi tới nơi thấy Carol ở một mình trong phòng, trong bán kính nghe được lại không có ai, cô mới tiến tới gần. Dù tâm đã bình nhưng do chạy một quãng đường dài nên nói không ra hơi: - Carol... Carol, chị biết không là fake... là giả đó! - Từ từ nào, em nói cái gì là giả cơ? - Thì em trai của Memphis đó đó. Cái tên vừa đen vừa xấu, mặt dê mắt gian, theo sau có anh hầu thần lùn lại cả cô tì nữ sexy quá đỗi đấy. Hắn ta là mạo nhận, tất cả chỉ là dối trá. Bây giờ đến lượt Carol đóng vai người bàng hoàng, mở to mắt, cơ mặt căng cứng tột độ. Dù nàng luôn nghi ngờ nhưng chưa bao giờ phát hiện ra manh mối gì để chắc chắn, nhưng giờ Miley lại nói chắc như đinh đóng cột, không chút đắn đo. Hẳn có sự tình gì đây, nàng mặc nhiên hỏi lại: - Hoàng thân Nebanon là giả ư? Sao em biết được? - Khi nãy em nghe trộm được bọn họ cãi nhau. Cái gì đó mà tên hoàng thân đó vốn dĩ chỉ là một tên nô lệ, may mắn bắt được di chiếu gì đó mới một bước lên trời , cao cao tại thượng. - Cái gì? Không thể tưởng tượng được? Liệu chúng có ý định xấu xa gì không? Miley trừng mắt ra hiệu im lặng, lại vừa lắc đầu vừa huơ tay qua lại trước mắt Carol, ra vẻ bí ẩn nói tiếp: - Bình tĩnh nào, ngay lúc này sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Trước khi tên đó có kế hoạch bất chính chúng ta nên tìm hiểu kĩ đối tượng mà tìm cách giải quyết hắn là xong. Carol gật đầu tán thành, giọng điệu cũng trở lại bình thường, kể hết những gì nàng biết những giả định của nàng về Nebanon. Miley chăm chú lắng nghe, vụ này nhiều uẩn khúc đây. Thật lòng cô cực kì mong muốn một kẻ nào đó xử quách Memphis cho bõ ghét, còn mặt hắn trên đời ngày nào là ngày đó hệ thống phòng thủ của cô luôn báo động đỏ. Hắn đối với cô không đáng một xu, nhưng đối với Carol thì lại là tất cả, hắn mà xảy ra chuyện chắc nàng không gượng nổi quá. Miley ngẫm nghĩ lúc lâu, bất chợt miệng hơi nhếch rồi nụ cười lan toả ra cả khuôn mặt, cười một cách sảng khoái. Đang lúc căng thẳng như vậy sao cô có thể cười nổi chứ, Carol không tránh khỏi bất ngờ mà trố mắt. Vẻ bỡ ngỡ đó càng làm cô cười lớn hơn, cô giang tay ôm cổ Carol, ghé sát vành tai thả nhẹ từng từ: - Thả lỏng nào, chúng ta cần cười vì gần đây chắc chắn có người, em không muốn họ nhìn thấy không khí nặng nề, tránh dứt dây động rừng.Nhưng căn bản là em vừa phát hiện ra một điều khá nực cười, cái triều đình này trừ vài người ra, từ trên xuống dưới đều là não phẳng cả. Gian xảo, khôn khéo ở đâu thì chưa thấy nhưng chuyện nhà lại chẳng khác nào một đàn lừa bị dắt mũi. - Dù sao cũng không trách họ được. Thời này không thể kiểm tra ADN, người ta chỉ tin vào tờ di chiếu của tiên đế với dấu triện hoàng gia thôi, chẳng ai nhớ rõ chuyện xảy ra cách đã gần hai chục năm như thế. - Ờ cũng đúng ha! Nhưng mà... – Miley đảo mắt nhìn ra ngoài, nhăn mũi, bĩu môi – Nhưng mà không điều tra roc ràng đã vội kết luận như thế có phải nông cạn quá không? Cô thiết nghĩ bọn quan lại đại thần này ăn lộc không ít thế mà lại tiết kiệm chút muối ăn. Rốt cục cũng chỉ nghe ý kiến từ một phía, ngô nghê không đúng lúc. Nhìn mặt tên được gọi là hoàng thân đó, người bình thường nghĩ logic một chút thôi là phải biết làm gì rồi, đây lại để hắn lọt dễ dàng, có chút ảnh hưởng rồi muốn giải quyết sạch sẽ cũng khó ra. Miley định hỏi thêm nhưng lại để Carol nhìn thấy bề ngoài của mình lúc này, nàng ta kêu lên: - Bà cô lôi thôi của tôi ơi! Mau về tắm rửa, chải chuốt lại đi. Nhìn em kìa. Đến tận bây giờ cô mới để ý mình trong gường, tóc rối bù, quần áo lấm lem bùn đất, mà tệ nhất là da thịt bám một lớp bột trong suốt, mùi thơm nhẹ nhàng, tuy phải nhìn kĩ mới thấy nhưng phủi mãi không sạch. Ngay thời điểm này điều duy nhất Miley muốn là trở về tắm rửa thật sạch sẽ, chứ để ai nữa nhìn thấy thì mất mặt quá. Cô đứng lên, chu môi gửi một nụ hôn gió đến Carol, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng ma xui quỷ khiến kiểu gì không biết, rầm, tối tăm mặt mũi, hai lần trong một buổi tối cô đâm sầm vào một thân người. Nhưng lần này khác, cô lảo đảo chực ngã thì một cánh tay đỡ ngang eo, mở mắt ra trước mũi là bộ ngực trần rắn chắc, ngước lên nhìn là khuôn mặt tuấn mĩ không kém phần nồng nhiệt của Memphis. Như một phản xạ tự nhiên cô đẩy mạnh hắn ra, hơi rùng mình, hai tay bắt chéo trước ngực thể hiện sự đề phòng. - Chết tiệt! Tại sao lại là anh chứ? - Là ta thì sao? – Mặt hắn tỉnh bơ hỏi vặn lại. - Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa... Cô tưởng với tính cách của hắn thì mình sắp bị tra tấn một trận vì phát ngôn ngông cuồng. Nhưng lạ chưa, Memphis chỉ nhìn cô từ đầu đến chân rồi phá lên cười ha hả - Hôm nay ta có đang rất vui, về tới đây lại gặp cái bộ dạng hề này. Xem cô vui chưa kìa. Vui cái đầu anh ý, lúc nào cũng đem cô ra đùa giỡn được, cô hận là không thể xông vào đấm hắn hai phát. Nhưng dù sao cô cũng đang ăn nhờ ở đậu nhà hắn, đành đem sự bất mãn cùng vô vàn thắc mắc từ trước hợp thành vẻ mặt chán chường, lặng lặng mà đi ra ngoài. Trở về, Miley thấy bải hoải toàn thân, cô nhìn quanh một chút chỗ mà Memphis đã an bài bài cho mình, tuy không thể rộng rãi, thoải mái như phòng ngủ của cô ở nhà nhưng cũng thoáng đãng, tầm nhìn tốt, lại thông ngay với phòng tắm bên cạnh chỉ cách một bức màn mỏng. Vừa nãy có cung nữ chạy vào nhất nhất đòi hầu hạ cô tắm, khiến cô muôn phần xấu hổ, cực lực cự tuyệt, vốn dĩ bởi cô không quen trần trụi trước mặt người khác, lại càng không muốn bị phá vỡ thời khắc thư giãn nhất trong ngày. Miley trút bỏ y phục, tửng mảng trắng nõn cùng đường cong tuyệt mĩ lấp ló trong ánh đuốc bập bùng. Cô tiế sát đến bồn tắm lớn, lấy hai tay chụm làm một múc nước lên, nước sông Nile có mùi riêng biệt, giọt nước lướt qua da thịt non mịn rồi nhỏ vào bể tạo nên những âm thanh tí tách. Bất chợt cô phát hiện những mảng màu xanh trên da mình, để ý kĩ những chỗ đó đều bị dính thứ bột trong suốt kì lạ đó. Cô liều mạng kì cọ cho đến khi những mảng xanh đó chuyển thành ửng đó mới thôi. Cô cười ngây ngốc nhẹ nhàng xoa nắn thân thể, một cảm giác trống rỗng bất nhiên ập tới, thường thì khi tắm là lúc cô tiêu sái nhất, bộn bề vứt bỏ nhưng sao lại thấy khó chịu, cảm giác như đang bị theo dõi vậy. Bỏ đi! Chắc tại cô mệt mỏi quá mới tưởng tưởng linh tinh rồi. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cúi mặt tận xuống đấy nước, quên đi tất cả. Cách đó không quá xa dưới chân thành Thebé, trong một ngồi nhà nằm nép mình ở góc tối tăm nhất, có một thân ảnh đang im lặng trong ánh đèn leo lét. Tay chống cằm, tóc nâu hạt dẻ che khuất khuôn mặt, đôi mắt nhìn trân trân vào cái bóng trên tường xa xăm vô tận dường như đang đăm chiêu. Kẹt... Có bóng người lách qua khe cửa hẹp, nam nhân đang ngồi theo bản năng mà đưa tay cầm chuôi kiếm, nhanh chóng đưa mắt nhìn người vừa bước vào, giọng đều đều: - Thế nào rồi? Ngươ i không để lộ ra ngoài chứ? Người đó cúi người cung kính. - Thưa vương gia, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, tất cả đầu mối đã được bịt. Chỉ cần đợi đến giữa tháng là có thể hành động. - Tốt lắm! Lần này không được thất bại. À còn chuyện kia, ngươi điều tra được gì không? - Thần đã hỏi khắp nơi nhưng không ai biết cô gái đó là ai, dường như cô ta chưa từng hiện diện trên đời này. - Thật đáng tiếc, cô ta gây cho ta sự hứng thú đặc biệt đó? Vị thiếu niên vương gia vẻ mặt thất vọng, đôi mắt lim dim, trong đầu hiện ra đôi mắt ngọc bích ngơ ngác mà nhìn hắn, cái vẻ ngượng ngùng của nàng đang ám ảnh tâm trí hắn. Hắn gặp qua nhiều phụ nữ đẹp, khôn khéo cả hoàng phi sông Nile cũng từng diện kiến nhưng chưa ai để lại cho hắn nhiều suy nghĩ phức tạp như nàng. Có thể nàng xấu xí mới phải che mặt lại, nhưng giọng nói ngọt ngào, trong trẻo làm hắn luyến tiếc mãi. Đúng rồi hình như Ruka quen biết cô gái ấy, hỏi anh ta sẽ tra ra chuyện. Hắn phất tay ra hiệu cho người kia lui ra, nhưng người đó cứ chần chừ mãi, giọng run run: - Vương gia, Ruka vừa báo tin ngày mai hoàng tử sẽ đến Thebes. - Cái gì? – Thiếu niên đó đùng đùng nổi giận. Hoàng tử đến đây chẳng lẽ nào nghĩ hắn sẽ làm hỏng việc, không tin tưởng hắn. Anh ta không ngại nguy hiểm cùng vết thương hành hạ mà đến tận đây có đáng không, hoàng tử mà có mệnh hệ gì thì đất nước sẽ đại loạn. Hắn tuyệt đối trung thành, có thể làm bất kì việc vinh quang tổ quốc. Lần này nếu hoàng tử không đến hắn cũng tự biết mình phải làm gì.
| |
| | | Meichan Thường dân
Tổng số bài gửi : 30 EGP : 15 Join date : 08/06/2013 Age : 28 Đến từ : Nou Camp
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Tue Jul 16, 2013 2:49 pm | |
| SOS. Mình đang bí một cái tên con trai mang phong thái Âu châu mà cổ cổ chút nhưng nghĩ mấy ngày không ra nên cứ hoãn viết suốt. Bạn nào có ý tưởng hay thì giúp mình với | |
| | | LILITH.VU Nông dân
Tổng số bài gửi : 77 EGP : 14 Join date : 20/04/2012 Age : 25 Đến từ : DAHLIA LAND
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Wed Jul 17, 2013 8:06 pm | |
| Em kím đc 1 cái tên cũng hay đóa ss: ELIOS, nghe cũng đc đúng k ạ? | |
| | | Meichan Thường dân
Tổng số bài gửi : 30 EGP : 15 Join date : 08/06/2013 Age : 28 Đến từ : Nou Camp
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Fri Jul 19, 2013 4:25 pm | |
| Chapter 9:- Spoiler:
Sáng hôm sau, Miley còn đang ôm gối mộng đẹp thì Teti đẩy cửa xông vào, dùng hết sức lực dựng cô dậy. - Tiểu thư, mau dậy đi, hoàng phi tìm cô kìa! - Năm phút nữa nhá! Còn sớm mà... Miley hai mắt nhắm nghiền, giọng mè nheo, vất vả lắm mới giơ bàn tay lên hua hua vài cái rồi lại chịu thua trước sức mạnh của trọng lực. Giờ này trừ khi trời sập còn không nếu muốn kéo cô ra khỏi giường chắc phải cần tới một hệ thống ròng rọc và nguyên cả dàn duyệt binh nữa. Teti gần như bó tay với ca này, nhưng tự dựng lại thông minh đột xuất, cô ả cúi xuống nói như hét vào tai Miley: - Tiểu thư, cô mà không dậy là mất chơi đó. “Chơi”, cái tiếng này như một liều doping đối với Miley, cô bật ra khỏi giường, bằng tốc độ nhanh nhất chải đầu, thay quần áo, bước ra ngoài với bộ mặt hí hửng, tươi khỏi nói. - Chị vừa nói chúng ta sẽ đi chơi ở đâu vậy ha? - Chơi ư? Chúng ta cần gặp hoàng phi trước đã. Nụ cười ngự trị trên mặt tắt hẳn, dù sao cô cũng không ngủ lại được nữa đành ngoan ngoan đi theo vậy. Aaa, không ngờ gian manh quỷ kế như cô lại có thể bị lừa dễ dàng đến vậy. Trời ơi, tại sao chứ? ( Ông Trời chia sẻ tâm can – Ta đây đích thị là không thấu lòng – Thôi thì Chúa ở bên kia – Con mau lại hỏi chắc là sẽ hay) Sân trước đại điện, hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn, mọi người hối hả chạy ngược chạy xuôi, gương mặt ai cũng háo hức, mong chờ, dù đông người nhưng ai làm việc người ấy lên trôi chảy thuận lợi. Đúng là hội chợ phù hoa, nhìn cảnh này Miley cũng thấy vui lây, ánh mắt mong chờ, thấy vậy Teti nói luôn: - Vài ngày nữa là yến thọ của pharaoh nên mọi thứ phải được chuẩn bị từ bây giờ. Hôm đó sẽ có rất nhiều sứ giả từ các nước chư hầu, cả lễ hội nữa, vui vẻ đông đủ lắm! Tôi tin đó cô chưa tham dự bữa tiệc hoành tráng như thế bao giờ. Thôi đi, mấy cái thứ đó cô ngán tận cổ ý chứ. Dù sao cũng không nên làm người khác mất hứng, cô cười nhạt bảo: - Vậy hả, tôi còn tưởng người ta định tổ chức concert ở đây cơ. - Concert...? Đó là cái gì vậy? – Teti tròn mắt tỏ vẻ không hiểu. - À thì là... Đúng rồi, Carol kìa! Chẳng phải chị ấy tìm tôi ư? Mau lại đó. Carol hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, sức phục thanh nhã, vẻ mặt rạng rỡ, xem ra tâm trạng của nàng hôm nay khá tốt. Miley đi rón rén sau lưng, bất ngờ ôm cổ, dựa đầu vào vai nàng như đứa trẻ làm nũng, tình cảm hết sức thân thiết gắn bó, - Chị thân yêu của em, nhớ em quá phải gọi gấp à? - Sến quá đi mất! Chị có việc cần bàn, em mau theo vào trong – Carol nói giọng nhỏ nhẹ, đưa tay véo mũi Miley. Bước vào phòng, Carol đuổi hết bọn người hầu xung quanh đi, đóng kín cửa, còn cắt cử Teti đứng ngoài hành lang canh. Nàng kéo cô ngồi xuống thái độ nghiêm túc hơn hẳn, nhưng nụ cười vẫn thường trực trên môi: - Chuyện hôm qua em nói hiện tại có thêm chút manh mối. Memphis nói đã tìm thấy người cha nuôi của Nebanon. Ông ta là người Phoenici, trước là thương nhân ra vào các biển lớn khắp Địa Trung Hải, vài năm trước đã mắt tích. Quốc vương Minos đã điều tra ra và đưa ông ta tới Thebes. Thật hay giả đều dựa vào lời nói của ông ta. - Vậy thì tốt quá, quý nhân tự đến thì chị cũng chẳng cần nhọc công lo lắng nữa – Miley hoan hỉ. Có tiếng nữ quan, Carol vội đi theo bà ta, chắc là Memphis gọi đây. Miley trong lòng hơi chút đắc ý, tuỳ tiện đưa tay với trái táo trên đĩa, đưa lên miệng ăn một cách ngon lành. Lát sau Carol trở lại, sắc mặt âm u, thanh âm ôn nhu lại vang lên: - Người thương nhân kia khi được bố trí ở ngoài thành, đợi truyền vào cung thì đột nhiên biến mất, chỉ để lại bức thư khẳng định Nebanon là con nuôi của ông ta, không phải nô lệ. Biến mất? Hai chữ này vang lên đột ngột làm miếng táo đang ăn dở kẹt cứng trong cổ họng, cô ho sặc sụa mấy lần, chân tay luống cuống, luôn miệng kêu nước, nước. Carol mang nước đến, cô uống luôn mấy ngụm lớn, bình ổn rồi tự trách mình vài nghìn câu “Sao lại tham ăn đến vây?”, sau mới nói bằng giọng Anh mấy câu đúng chất Conan Doyle: - Hừm! Có chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ? Thời điểm thật hoàn hảo. Có thể Nebanon đã giết người diệt khẩu hay là dùng tiền bịt đầu mối cũng nên. Những dữ kiện quá ít ỏi và cũng thật kì lạ, lập luận nào đều không thể xác thực được. Khoan đã... Sao vậy nhỉ, thường thì cô sẽ mặc xác bọn họ muốn làm gì thì làm chỉ cần không ảnh hưởng đến hoà bình thế giới là được. Tên đó là hàng thật hay hàng nhái thì Memphis chắc vẫn sống khoẻ re bởi mức độ nguy hiểm của lão ở lever bá đạo mà lị, tên kia không phải là địch thủ. Tại sao lại tự dưng quan tâm đến chuyện này vậy? Lạy chúa, cô bắt đầu nghi ngờ mình có dấu hiệu bị tẩy não, tới cổ đại chưa đến một tuần mà đã có vấn đề thì chẳng mấy chốc phát điên mất thôi. Carol đặt tay lên hai vai Miley, mắt đối mắt, bộ dạng phải nói là rất... rất kì quặc. Nhất thời lắc mạnh tay, nói một tràng: - Em nhất định phải nghĩ kế giúp chị, nhân dân Ai Cập không đáng để bị lừa dối như vậy. Hoàng thân Nebanon là mầm mống nguy hiểm, bây giờ em nói ra cách gì chị nhất định sẽ tin tưởng. Với lại em vốn thích làm những việc khác thường mà, cơ hội thể hiện đấy. Miley bị lắc đến mức đầu óc quay cuồng, không ngờ Carol lại nghiêm túc nhờ vả cô đến vậy, một con nhóc 17 tuổi thì làm nổi trò trống gì cơ chứ? Nhưng nghĩ trên phương diện cá nhân, cái tên lừa đảo này tí thì hại cô nghẹn chết, không thể để hắn nhởn nhơ thế được, bọn tiểu nhân thì hay cắn trộm lắm. Miley nhăn trán, nhìn lên trần nhà trong giây lát, bingo đã có cách, cô cười nửa miệng nói: - Trong triều đình ai trung thành với Memphis nhất? - Tể tướng Imhotep và tướng quân Minue, họ nhất định sẽ giúp chúng ta trong vụ này. Ngoài ra Teti, Unas, Ruka cũng có thể tin tưởng. Nhưng có họ giúp đỡ thì sao chứ, chúng ta đâu có máy phát hiện nói dối... Máy phát hiện nói dối? Một ý tưởng thú vị xuất hiện trong đầu Miley, cô nhảy cẫng lên phấn khích, cong môi nói: - Chị vừa nói ra đó đó, chúng ta sẽ có cỗ máy của riêng mình. Giờ thì chị mau đi thuyết phục họ đi, tiện thể kiếm cho em một cái chum thật lớn nha. - Chị chẳng biết em lại bày trò quái quỷ gì, nhưng chắc chắn sẽ làm tới cùng. Em đi cùng chị chứ, gặp họ bàn thảo kĩ lưỡng hơn. Miley cười xoà, đáp: - Chị đi một mình đi, em sẽ ra ngoài thành điều tra thêm. - Được, Teti mau lại... - Xuỵt, Teti đi theo sẽ có tai mắt để ý không hay, em đi một mình là được rồi, càng ít người biết càng tốt. Không đợi Carol phản ứng cô chạy biến ra ngoài, nói là đi điều tra cho oai chứ thực chất là kiếm kế trốn ra ngoài chơi một mình. Hôm qua đã nhầm lẫn tệ hại hôm nay phải cẩn thận hơn mới được, tự do muôn năm. Đi mấy vòng quanh các khu phố, hôm nay đông đúc hơn hẳn nhưng cái gì muốn thấy cũng thấy rồi. Tự dưng cảm thấy ngao ngán, cô tay chống nạnh, khẽ than thở, ở đây có nhiều cái hay nhưng dù sao trở về vẫn tốt hơn, mỗi tội chả biết về thế nào nữa. Bây giờ mới quá trưa, quay lại hoàng cung cũng chẳng được tích sự gì, đành rằng ra bờ sông Nile chơi còn hơn. Hành động trong tức khắc nên cô nhanh chóng tìm được một bãi bồi vắng vẻ, lau sậy um tùm cao quá đầu người, chỉ có mấy cây cọ, chà là đứng trơ trọi, đang định ngả lưng xuống thưởng lãm mây trời sông nước thì nghe thấy tiếng động lạ gần đó. Nếu biết trước cô đã không đi theo tìm hiểu nó, càng lại gần âm thanh phát ra lại càng khiến người ta đỏ mặt nóng tai, đi thêm được vài bước thì một cảnh tượng trời ơi đất hỡi đập ngay vào mắt. Một đôi nam nữ đang nhiệt liệt ôm hôn quấn quýt, trang phục trên người theo kiểu kéo trên thì hở dưới mà kéo dưới lại hở trên. Miley choáng đến mức đứng hình luôn, có cảm tưởng đang được xem trình diễn nghệ thuật đương đại chưa qua kiểm duyệt nội dung vậy. Hoặc cũng có khi là hai người này vượt trước thời đại... nude vì môi trường. Cô còn đang nghĩ vẩn vơ thì hai người đó phát hiện ra, cô gái hậm hực nhặt quần áo, bỏ đi. Này này, chạy cái nỗi gì thì cũng phải dẫn theo thằng cha này đi chứ! Miley tức giận xoay người, nhưng chưa kịp chạy thì cổ áo đã bị túm lấy, giật ngược về sau. Cô lảo đảo chực ngã, nhắm mắt đợi cơn đau truyền đến thì rơi vào một vòng tay ấm áp, lực lưỡng. Xoay người lại thì nhận ra tên đàn ông biến thái đó chính là thiếu niên “đẹp gái” ngoài chợ. Đúng là oan gia ngõ hẹp! Có tiếng cười lớn văng vẳng bên tai. - Không ngờ chính cô lại tự đến tìm ta, biết ta nhớ cô thế nào không? – Hắn vừa nói vừa xiết chặt vòng tay. - Lưu manh, buông ta ra – Cô la ầm lên, giơ tay định cho hắn một cái tát như mấy cô gái yếu đuối khi bị sàm sỡ, nhưng hắn nhanh chóng né được. Ánh mắt loé tia khó hiểu, cười nhạt. - Cô làm hỏng chuyện tốt của ta thì phải bồi thường sao cho thoả đáng chứ. - Bồi thường cái gì? – Cô bĩu môi, nhìn hắn dè chừng. Ngón tay vuốt nhẹ gò má, vẻ mặt cực kì ám muội, hắn cúi sát thì thầm vào tai cô: - Tất nhiên lấy thân mà đền rồi... Cái quái gì vừa rơi trúng đầu tên này vậy? Cô giả vờ làm thục nữ đủ rồi, đối với cái tên lập dị này phải cho ăn đòn chắc mới tỉnh người. Cô nắm tay thật chặt, đem hết cảm xúc giận dữ tặng cho hắn một đấm hoa lệ, thêm vài cái thúc mạng sườn nhẹ nhàng theo kiểu này thì láo này. Tất nhiên là hắn một bên mắt thâm quầng, ngồi bệt dưới đất ngẩn ngơ nhìn. Miley đứng sang một bên, khinh thường nhìn hắn một cái, miệng lẩm bẩm: - Dám nói mấy lời dơ bẩn với chị, chị cho thành cú luôn. Còn non và xanh lắm em ạ! Cô quay đầu bỏ đi tức thì, luôn miệng chửi rủa đàn ông ở thời đại này chẳng có thằng nào tử tế hết. Từ tự cao tự đại, lỗ mãng, lừa đảo đến biến thái, cái tụi này phải chết sớm đi cho nó sạch đất. Đi được một đoạn ngắn bất chợt có một cánh tay giơ ra chặn đường, cố tình không cho cô qua. Sẵn lúc cô đang bực tức mà trọc ghẹo, cái tên này tới số rồi.
Được sửa bởi Meichan ngày Sat Jul 20, 2013 8:31 pm; sửa lần 1. | |
| | | Meichan Thường dân
Tổng số bài gửi : 30 EGP : 15 Join date : 08/06/2013 Age : 28 Đến từ : Nou Camp
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Sat Jul 20, 2013 8:30 pm | |
| Há há, tình hình là chap sau nhân vật mong đợi của ta sẽ xuất hiện rồi. Nghĩ lại sao lại có thể để cho anh ấy giờ mới xuất hiện chứ, nhưng không sao truyện còn dài mà | |
| | | Meichan Thường dân
Tổng số bài gửi : 30 EGP : 15 Join date : 08/06/2013 Age : 28 Đến từ : Nou Camp
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Mon Jul 22, 2013 12:36 pm | |
| Chapter 10- Spoiler:
Cô quay đầu bỏ đi tức thì, luôn miệng chửi rủa đàn ông ở thời đại này chẳng có thằng nào tử tế hết. Từ tự cao tự đại, lỗ mãng, lừa đảo đến biến thái, cái tụi này phải chết sớm đi cho nó sạch đất. Đi được một đoạn ngắn bất chợt có một cánh tay giơ ra chặn đường, cố tình không cho cô qua. Sẵn lúc cô đang bực tức mà trọc ghẹo, cái tên này tới số rồi. Cô đem tất cả những điều bị chèn ép, bất mãn bấy lâu biến kẻ dở hơi này thành bia đỡ đạn: - Hết việc để làm hay sao mà đi chặn đường người khác thế. Nếu rãnh rỗi quá thì làm việc gì có ích cho đời tí đi, không thì lượn đi gặp Diêm vương đại gia cho nước nó trong nhé. Đúng là đồ... - Cô nói xong chưa? Một thanh âm trầm ấm vang lên, làm cho không gian lắng đọng lại. Miley ngừng la hét, ngước lên nhìn chủ nhân giọng nói, bất giác há hốc miệng, hai tròng mắt cũng muốn rơi ra luôn. OMG, thiên thần Kaka phiên bản cổ đại, không thể nói là đẹp trai nữa mà phải nói là long lanh, lung linh quá đi. Thân hình cao lớn, cường tráng, vầng trán cao ngạo, cái mũi La Mã tuyệt đẹp. Đặc biệt đôi mắt ánh đồng như nhìn thấu mọi thứ, thật sự quyến rũ, chỉ có mái tóc che kín. Nếu cô chưa từng gặp nhiều siêu sao bóng đá, diễn viên nổi tiếng thì cũng có thể bị người này hút hồn lắm chứ. Cảnh giác, Miley tự nhắc nhở mình là mấy tên này thì độ đẹp trai tỉ lệ thuận với độ nguy hiểm, tấm gương tày trời là Memphis và tên biến thái kia, thậm chí xếp Ryan vào hàng ngũ này cũng được. Tốt nhât nên cẩn thận tuyệt đối với những sát thủ có gương mặt trẻ thơ này. Quan sát thấy cô không có ý định làm ầm ĩ nữa, hắn rất ôn hoà mà hỏi: - Cô vừa đánh hắn sao? Ê, câu này nghe quen quen à! Thôi chết rồi, Miley giật nảy mình quay lại nhìn “nạn nhân” đang từ từ tiến đến, rồi lại liếc nhanh thân ảnh trước mặt cũng một toán bặm trợn phía sau, người nào người nấy vũ trang đến tận răng. Đầu óc cô như muốn nổ tung, thế quái nào mà tên biến thái gọi hội nhanh thế. Cha mẹ ơi! Tình hình là cô sắp được xem phim 300 ở giao diện 5D luôn. Miley hít một hơi thật sâu, cố gắng che dấu sự sợ hãi, hiên ngang đáp lại: - Phải, tôi đánh anh ta đấy. Tên biến thái đấy giở trò bệnh hoạn giữa thanh thiên bạch nhật, bị đánh cũng chả oan ức gì. Biến tháiˆn - Biến thái... bệnh hoạn? Người dám nói vương... - Lui về. Một tên hộ vệ phía sau định hung hăng nhưng bị chặn lại. Nam tử đẹp trai dùng ánh mắt ra hiệu bọn họ không được tự tiện lỗ mãng. Anh ta tiến thêm một bước, con ngươi màu đồng nhìn thật lâu vào mắt ngọc, gương mặt hiện lên nét cười tà ý, nói như ra lệnh. - Bỏ mạng che mặt xuống. Nếu không phải đang ở cổ đại thì mấy cái thứ nóng nực, khó chịu này đã bị vứt lâu rồi, nhưng thực tế lúc nào mà chẳng phũ phàng. Miley lắc cái cổ kiêu hãnh, trừng mắt, đưa hai tay chặn trước mặt anh ta, nhấn giọng: - Không! - Nói nhiều quá! Âm thanh đó vừa vang lên tức thì tóc giả và khăn che mặt bị một cánh tay đoạt mất. Mái tóc cũng theo đó mà buông rủ xuống bờ vai tăng thêm nét lãng mạn cho đôi mắt xanh ngọc bí ẩn. Những lọn tóc mơn trớn nhẹ nhàng trên da thịt trắng muốt, lướt qua cả bờ môi mọng chín, yêu kiều. Cô quay lại liếc xéo hắn, tên biến thái thừa lúc cô không để ý mà làm lộ tẩy tất cả, tên này thật sự biết cách sinh sự. Nhưng hắn vốn dĩ chỉ muốn diện kiến dung nhan, đâu ngờ kéo bỏ cả bộ tóc đen bóng để lộ ra suối tóc đỏ rực rỡ, bồng bềnh. Bàn tay hắn run run, khuôn mặt ngơ ngác như đang chìm trong tiếng gọi vĩnh cửu của xúc cảm trước cái đẹp. Ngó lại nhìn nam tử bên kia, anh ta trầm ngâm ngắm nhìn, ánh mắt chợt không giấu nổi một tia cảm thán. Bất giác cảm giác bất mãn chuyển thành xấu hổ, hai má hơi ửng đỏ, cảnh tượng càng trở lên ngọt ngào, hấp dẫn lòng người. Không thể duy trì không khí này mãi được, cô vén tóc ra sau, ngửa mặt nhìn thẳng vào con người đáng sợ, rõng rạc: - Cái gì muốn thấy cũng thấy rồi. Vui nhá! Tôi đi. Nói đoạn cô đường hoàng đi thẳng một mạch, không quay đầu ngoảnh lại dù chỉ một giây. Đi được một đoạn xa cô mới dừng lại, hai tay bưng ngực vuốt vuốt, từ tận đấy lòng cô hi vọng tạm biệt và không bao giờ gặp lại hai con người đó. Cô đảo mắt quanh một lượt, ồ chỗ này chẳng phải dinh phủ tể tướng sao. Lại nhớ ra có cuộc họp quan trọng cần cô tham dự, nghĩ đến thôi đã thấy buồn ngủ rồi, nhưng mà không đến thì chắc chắn sẽ điếc lỗ tai một trận. Nhưng vội gì chứa, đã chiến tranh thì phải có vũ khí, đâu thể tay không bắt giặc được, bây giờ cô sẽ đi tìm quý nhân mượn bảo bối. Lúc sau, Miley trở về từ khu dịch xá hoàng gia, trên tay cầm một cái hộp nhỏ, tinh thần hết sức phấn chấn. Cô hít vào thật từ từ, ánh mắt tự tin tiến thẳng vào vào cổng chính phủ tể tướng. Bên trong thư phòng đã có vài người đợi sẵn, đều gương mặt thân quen cả không có gì phải e ngại. Miley tiến lại gần Carol, điểm qua thái độ từng người trong phòng, chắn hẳn bọn họ đã rõ chuyện. Vậy thì cứ cư nhiên hỏi: - Mọi người có ý kiến gì không? Tể tướng Imhotep lên tiếng đầu tiên: - Do tầm nghiêm trọng của sự việc, mọi người thống nhất giữ bí mật nội bộ đến cùng. Ta cũng nhờ tướng quân Minue cử gián điệp bí mật theo dỗi đề phòng Nebanon có động tĩnh đáng ngờ. - Tuy hoàng thân mới đến không lâu nhưng chưa chắc không có tai mắt, ngoài ra còn có quan tư tế Kaputa ủng hộ. Do đó cần có một kế sách chu toàn. Duy chỉ có điều ta nghĩ cần thương lượng lại... – Minue có vẻ khá lưỡng lự trong chuyện này. - Tất nhiên là phải cho pharaoh biết rồi, không cần bàn bạc nhiều – Unas tự dưng nói chen vào. - Tuyệt đối không được. Với cá tính của Memphis nhất định chàng sẽ làm ầm lên, lúc đó Nebanon ắt có cơ hội chối tội. Nhất định phải làm cho hắn cùng đường, như vậy mới tránh được nghi ngờ, dị nghĩ Memphis không nể tình thủ túc, các nước khác cũng không có cớ xâm phạm. Carol lúc này mới lên tiếng, Miley ngồi cạnh cũng thấy tâm đắc, gật đầu lia lịa. Cứ liên quan đến Memphis là Carol suy nghĩ thấu đáo tất thảy, chỉ có tên Unas kia đúng là nông cạn, thiếu tinh tế. Trong lúc mấy cao nhân luận bàn kế sách, Miley mơ màng nghĩ lại chuyện xảy ra ngoài bờ sông, bỗng nhiên thấy cái số mình sao nó nhọ quá vậy. Lại nghĩ đến anh chàng có đôi mắt ánh đồng, bất chợt trong lòng có chút xúc động, một cảm giác mông lung khó hiểu. Cô nhăn mặt, nhíu mày, tự cho mình háo sắc, ngu muội, dù sao cũng không bao giờ gặp lại nữa nên cũng an tâm phần nào, nhưng trong khoảng khắc ấy trong đầu lại hiện ra bản mặt ngây ngô của tên biến thái, nó làm cô thấy thú vị, bật cười thành tiếng. Nghe loáng thoáng hình như có tiếng gọi: - Miley, Miley... Mau nói kế hoạch của em đi. Cô bừng tỉnh nhất thời lúng túng. - Ummmmm... Cho hỏi ai phụ trách cấm vệ quân? - Là ta – Unas ưỡn ngực, hãnh diện. - Vài hôm nữa là sinh nhật Memphis, hôm đấy sẽ có rất nhiều người ra vào hoàng cũng, tất nhiên việc canh phòng vốn do cấm vệ quân phụ trách tất nhiên sẽ được tăng cường... - Tại sao cô cố nhấn mạnh những điều mà ngay đứa trẻ lên 3 cũng biết vậy? - Tại sao anh cố ngắt lời tôi vậy? Tôi có phương pháp của tôi anh có thể làm theo hoặc ngồi đấy mà chém gió. – Miley bực mình, vặn lại. - Unas, yên nào! Minue lên tiếng bênh vực, im lặng là đồng ý, cô cũng mặc kệ tên Unas đó, nói tiếp. - Nếu Nebanon có bức thư làm chứng thì chúng ta sẽ có bức thư tố tội cho hắn. Nhưng cần một số lượng vàng mới có thể làm được! Ngài hiểu ý tôi chứ? – Miley hướng mắt thăm dò vị tể tướng. Tể tướng Imhotep ngẫm nghĩ một lát đã hiểu ra ngay, nét suy tư lan toả trên khuôn mặt phúc hậu, vội ngồi xuống bàn, viết một bức thư, còn gọi người mang một số vàng đến. Lúc sau mới đưa ra cho từng người đọc, ông nói: - Mọi người xem bức thư này đây. Vào hôm thọ thần, chúng ta sẽ cho người cải trang là người hầu bên cạnh Nebanon, mang theo lá thư và vàng giả vờ dời khỏi cung. Đồng thời Unas sẽ dặn trước lính canh cảnh giác đề phòng có thể có gian tế, bất kì ai ra vào cung đều phải lục soát kĩ lưỡng. Đến lúc đó chúng ta sẽ ngồi đợi bằng chứng vạch mặt. Gương mặt ai cũng rạng rỡ, vui mừng vì đã tìm ra một kế sách tuyệt vời. Nhưng Carol bỗng nhớ ra một điều gì đó, thắc mắc: - Em cần cái thứ này làm gì? Nó đâu có phần gì trong kế hoạch – Carol chỉ tay vào cái chum lớn ở góc phòng. Miley ngớ người ra, chính cô cũng đã quên mất, thiếu cái này đúng là mất phần long trọng à. Cô chạy lại kéo cái chum ra giữa phòng, phù quệt mồ hôi trên trán, cười đầy ẩn ý. - Đây là kế hoạch B. Đề phòng trường hợp khó nuốt quá phải nhả ra làm lại. Tất cả nhìn cái chum hết sức bình thường, lại tròn mắt nhìn Miley khó hiểu quá đi. Cô lấy ra cái hộp nhỏ rồi dùng chút bột phấn trong đó làm một màn “ảo thuật” nhỏ. Đợi mọi người hết kinh ngạc, cô nháy mắt tinh nghịch lại chỉ vào cái chum. Ở đây toàn danh tài tuyệt kĩ, bét nhất cũng có kinh nghiệm điều quân khiển tướng, cho nên khả năng liên tưởng tình huống nhanh như điện xẹt, vậy cũng tốt đỡ phải lôi thôi, nói nhiều lộ nhiều mà. Tể tướng Imhotep trầm tính nay lại cười rung cả râu, khen ngợi khiến cô phổng cả mũi. - Cô nương quả thật rất thông minh, Ai Cập chúng ta thật có phúc. Tốt lắm! Bây giờ Minue, Unas hai người cứ bí mật tiến hành đi, riêng ta sẽ cho người loan tin có bảo vật cống nạp mừng thọ thần pharaoh. Miley mỉm cười thích thú, cực kì đắc ý, ôi sắp có kịch hay để xem đây, làm đạo diễn kiêm biên kịch cũng hay đó chứ. Nếu thật sự có thể trở về thế kỉ 21 nhất định cô sẽ đến Hollywood dập lão Cameron. Quay ngược lại trước đó nửa giờ trong một bối cảnh khác, hai con người cùng nhìn về một phía, rồi lại quay sang nhìn nhau, nhưng chẳng ai rõ cái quái gì vừa xảy ra. Một mỹ nhân xuất hiện trước mặt họ nhưng lại bỏ đi khi họ còn chưa cho phép, gan to bằng trời mà nhanh chân không kém. Cô gái ngoại quốc đó là ai mà dám qua mặt hai nhân vật cao cấp để họ như những con lừa bị xỏ mũi, đáng giận ghê ha. Một nếp nhăn xuất hiện trên trán vị thiếu niên vương gia, anh ta chắc đã nghĩ ra điều gì đó khác người, cười vang tỏ vẻ thích thú với ý tưởng đó: - Ta thích cô ta rồi đó (nếu có bàn sẽ đập)! Đem về làm nữ hầu thì vui biết bao! Nhưng không biết cô tên gì nhỉ? - Cô ta tên là Miley. Có tiếng nói từ một bụi rậm gần đó, lúc sau mới thấy Ruka vạch cỏ đi ra, cúi người cung kính. - Hoàng tử, vương gia, thần có mặt. Ishmin phất tay cho anh ta đứng dậy, còn thiếu niên kia thì vui vẻ cười cười nhưng có vẻ chưa chắc chắn cho lắm, nghi hoặc hỏi lại: - Sao người lại quen biết cô ta? Ruka đảo mắt xung quanh, dừng lại trên người hoàng tử trong giây lát, mới đáp: - Cô ta là em gái của hoàng phi, pharaoh đã tìm thấy cô ta trên sa mạc. - Em gái của Carol!!! Cả đám há hốc mồm, cực lực kinh ngạc, chắn chắn đây là tin sốc nhất trong ngày, quả thực rất khó tin mà. Ngoại hình hai người khác biệt, Carol lại là con gái thần sông nữa, không lẽ nào... Riêng Ishmin đưa tay ray ray hai bên thái dương tự hồ mệt mỏi, đột ngột hai con ngươi màu đồng sáng quắc, loé ra tia đáng ngờ, giọng nói trầm ấm vang lên: - Cô gái đó là người như thế nào? - Đúng đó, gặp vài lần nhưng ta cũng rất thắc mắc. Ruka cười nhạt giọng đều đều kể rất hăng. Tất nhiên là bao nhiêu chuyện tốt xấu của cô đến tai hoàng tử Hittite hết, nào là phá đám tiệc chào mừng Minos, cả gan chọc giận Memphis không chỉ một lần, còn cả đả thương Minue, cả cái chuyện trèo tường vượt ngục cũng đem ra kể nốt,vv... Bọn họ lắng nghe không sót một chữ, không ngờ một cô gái lại có nhiều chiến tích bất hảo như vậy. Hoàng tử cười trong ánh mắt, vương gia thì bật cả thành tiếng, không biết trong đầu họ nghĩ cô là loại mọi rợ gì nữa? Đang háo hức nghe tiếp đột nhiên Ruka lại ngập ngừng không muốn kể tiếp... Lúc lâu anh ta mới lắp bắp. - Vương gia chuyện hôm qua ở chợ, đáng nhẽ sớm được giải quyết nhưng cái cô Miley đó lại dửng dưng, còn nói ngài chưa bị đánh thì cứu làm gì? - Cô ta dám nói vậy sao?
Anobis giận đến tím mặt, hận là không thể một đao chém chết, tuy nhiên anh ta lại nghĩ ra một kế khác, bắt cô ta về trả thù dần dần có phải hơn không, đẹp trai mà chai mặt. Hoàng tử vẫn giữ khí chất cao ngạo, trừng mắt nhìn vị vương gia trẻ tuổi ngụ ý bình tĩnh nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu, giọng nói như băng lạnh: - Chẳng lẽ các vị thần đều chúc phúc cho mảnh đất Ai Cập này sao, một hoàng phi thông minh, tài trí chưa đủ, giờ lại xuất hiện thêm cô em gái mưu mẹo khó lường này nữa, những người phụ nữa bên cạnh Memphis thật lợi hại. Không được! Kế hoạch thay đổi, phải đem cô ta về Hittite, còn nếu không thể bắt sống thì nên trừ khử đề phòng hậu hoạ. Ngoài ra cứ theo kế hoạch cũ mà làm, không được thất bại Ruka im lặng đánh giá câu nói đó, thật sự có cần thiết không, cô gái đó tuy ương bướng nhưng chưa đến mức phải chết. Nhưng đây là lệnh của hoàng tử, anh tuyệt đối không dám trái lời sẵn sàng làm tất cả để đem hoàng phi trở về bên cạnh người, rõng rạc: - Xin tuân lệnh!
| |
| | | Meichan Thường dân
Tổng số bài gửi : 30 EGP : 15 Join date : 08/06/2013 Age : 28 Đến từ : Nou Camp
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Tue Jul 30, 2013 10:59 pm | |
| Chapter 11:- Spoiler:
Cuối cùng ngày này cũng đã đến,sinh nhật lần thứ 21 của pharaoh Memphis. Có thể nói đây là một trong những ngày trọng đại nhất trong năm,vua chúa có khác sinh nhật mà cứ như đại tang hay đám cưới người nổi tiếng vậy, mặc dù trông có vẻ hơi quá lố nhưng thôi mặc kệ họ, càng đông càng vui. Lễ hội trong dân chúng sẽ được tổ chức trong ba ngày, khắp nơi được chăng đèn kết hoa, rất nhiều đồ ăn đã được chuẩn bị, những vại bia đầy bọt hay những cốc rượu mật ong, cùng với những cô hầu bàn đẫy đà là hình ảnh không thể thiếu ở đây, cái duy nhất còn thiếu là màn hình plasma cực lớn đang chiếu một trận chung kết World Cup hay C1 để biến chốn này đúng chất lễ hội ở hiện đại. Trong mấy ngày này, đoàn sứ giả từ nhiều nước nườm nượp kéo về đô thành Thebes, gần thì Libia, Nubia, xa hơn nữa thì Ấn Độ, Ba Tư, bên kia Địa Trung Hải trừ quốc vương Minos đã đến từ lâu thì Macedonia, Athens cũng cử sứ giả đến. Nước nhỏ mong kết tình hảo hữu liên bang, nước lớn lại muốn do thám, thăm dò lực lượng. Tiệc vui vậy thiếu những ông kễnh thì hẳn là thiếu gia vị, ngay cả Assirya hay Babylon dù cho thù vẫn còn đấy nhưng vẫn phải theo nguyên tắc ngoại giao mà cử người đến, chỉ có thâm cừu đại hận như Hittite mới không trực tiếp ra mặt, chứ ai mà chả biết gián điệp được cử đến từ sớm. Tất cả tạo thành thành khung cảnh nhộn nhịp, ồn ã và sực nức mùi thuốc súng. Miley đứng trên thành cao, cẩn trọng quan sát từng đoàn lạc đà tiến vào thành, đúng như dự đoán tất cả đều bị kiểm tra kĩ lưỡng, lần này thì cực cho lính canh rồi, vì nếu đếm số lạc đà, xe thồ đi qua còn nhiều hơn số cừu đếm được trong một đêm mất ngủ nữa. Cô đã quyết định đâm lao thì phải theo lao, mọi chuyện đều nhất nhất theo tể tướng, chỉ cần cô không gây chuyện thì còn kẻ nào dám lớn mật quậy tung đại lễ chứ, trừ khi gã nào đó muốn được làm superman một lần. Một cơn gió thổi đến mang theo mùi hương thoang thoảng đến mê hồn của loại hương trầm thượng đẳng, giờ này người ta vẫn tế lễ ở thần điện, còn tiệc mừng được tổ chức ở một sảnh khác ngay sát sông Nile, ayza thật là có nhã hứng. Cô làm bộ dạng giễu cợt, sinh nhật mà không có bánh thật chán chết quá đi, nhưng đảm bảo Memphis sẽ nhớ cái ngày này trong suốt phần đời còn lại của anh ta. Đang tẩn ngẩn vu vơ, đột nhiên Miley thấy rợn rợn, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cô ngồi thụp xuống như tránh né điều gì, hai tay bưng ngực. Cảm giác này là phản xạ tự nhiên khi nhận thấy nguy hiểm. - Cái gì đang đe doạ mình chứ? - Cô nhắc đi nhắc lại Tự cho không nên đứng đầu gió, cô bỏ đi mà không để ý thấy hai con ngươi màu đồng đang lẳng lặng quan sát từ xa. Một chút lửa nhen nhóm trong đôi mắt đó, ngọn lửa băng lạnh đố kị hay nóng bỏng hứng thú. Yến tiệc lần này bài trí hài hoà, không loè loẹt xa xỉ nhưng vẫn toát lên khí thế hoàng gia, lại được bày cạnh một hồ sen lớn, quả thực rất thi vị. Riêng phần ca vũ nhạc góp vui phải nói là đông đảo hơn hẳn, có những đoàn nhạc công, vũ nữ từ nhiều nước, trình diễn những điệu nhảy, khúc nhạc kì lạ... Trong lúc những người khác chúc rượu nào là mừng thọ cho Memphis, nào là mừng cho sự thịnh vượng bền lâu, kết khối liên minh, thi nhau tâng hắn lên tận trời... còn Miley chỉ ngồi thu lu một góc, chúi đầu vào ăn, vọng tưởng không bị chú ý. Nhưng kiểu gì vẫn có vài con mắt dán chặt lên người cô, nhìn cái gì mà nhìn chưa thấy người đẹp ăn bao giờ hả? Cái tụi này đúng là não phẳng, có thực mới vực được đạo chớ, cứ cắm mặt vào mà uống kiểu gì tí cũng say chối chết cho mà xem, nhỡ có biến gì thì có mà tập xác định. Cô tính ngửa mặt lên, ném cho bọn người đó một cái nhìn khinh thường nhưng nghĩ lại chơi cái trò đầu mày cuối mắt này với tụi vương tôn quý tộc con ông cháu cha này không an toàn cho lắm. Thôi tha cho nó một con đường sống! Dù sao mình cũng là con người mà, nên lấy cái tâm làm gốc. Đang định tiếp tục tỉ tê mỹ vị thì Miley lại cảm thấy hai luồng nhiệt kì lạ chiếu lên mình. Một từ thọ nhân Memphis, ánh mắt nồng nhiệt, khuôn mặt tuấn mĩ có chút lạnh lùng, đẹp trai không để đâu cho hết. Miley cười nhạt lắc đầu, định dùng “quyến rũ đại pháp” với cô ư? Không có tác dụng đâu bạn hiền! Vừa ở thiên đường lại rơi ngay xuống địa ngục, khi bắt gặp bộ mặt đểu không thể giả hơn của Nebanon. Miley lánh mặt đại, nôn khan mấy lần mới thấy đỡ tởm, trong lòng thầm nhủ “Chết đến nơi rồi em ạ, cứ cười đi! Ngươi dám động vào Carol thì không yên với ta đâu”. Khi cô quay lại lườm nguýt hắn thì cũng là lúc có tiếng lính canh vọng vào: - Khởi tấu! Có việc gấp cần cấp báo! Ngay tức thì tể tướng Imhotep, Minue, Unas, Carol trở lên cực kì nghiêm túc, những người khác thì lo lắng ra mặt. Show time. Memphis chỉ lạnh nhạt nói: - Truyền vào. Một người lính dẫn theo một người mặc thường phục tiến thẳng ra giữa chính điện, cúi người cung kín, nói: - Điện hạ! Lính cánh cổng phát hiện người này hành tung kì quái, khi rà soát thì tìm được thứ này trên người hắn. Anh lính vừa nói vừa đưa lên một cuộn giấy nhỏ và một cái túi bọc vải đen. Khi mở ra thì mọi người xung quanh được một phen hoảng hồn, là vàng, trên mỗi miếng đều có dấu triện khẳng định là tài sản hoàng gia. Loại vàng này ngoài hoàng thất ra thì một số quan lại cao cấp mới có, làm sao một tên dân thường lại có được số vàng đó. Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu râm ran, rồi người ta chuyển sự chú ý hết sang tờ giấy nhỏ trên tay Memphis. Anh ta xem xong bức thư, mặt đen xạm lại, mây đen sấm chớp ùn ùn kéo đến, hét lên: - Nebanon, sao ngươi dám lừa dối ta! Âm thanh này thật sự rất uy vũ rất đáng sợ, mọi người xung quanh túa mồ hôi hột, kể cả những người thần kinh thép cũng phải nể nang vài phần. Riêng Nebanon, mặt hắn cắt không còn một giọt máu, trong thâm tâm đã bắt đầu nghi ngờ mình đã bại lộ. Nhưng vì sao chứ? Carol nhẹ nhàng bước tới, nhặt tờ giấy nằm chỏng chơ trên sàn, điệu bộ là tò mò thắc mắc nhưng thật sự muốn đọc to cho mọi người cùng nghe. Nguyên văn bức thư có thể tổng kết bằng mấy câu như “Ngài và tôi hiểu rõ nhất. Vậy mong ngài kín miệng giùm!” hay như “ Đây là khoản trả trước, sau khi kế hoạch thành công ngài sẽ không bị bạc đãi đâu”. Chỉ có mấy dòng thôi mà mọi người đã đoán già đoán non ra cả một quá trình, văn võ bá quan bắt đầu e dè đề phòng, kể cả quan tư tế Kaputa dù lão có ba đầu sáu tay chăng nữa cũng không ngu gì mà nói giúp. Sứ giả các nước lại tỏ vẻ háo hức, họ đi chuyến này không uổng công, có phải ngày nào cũng được xem anh em đầu rơi máu chảy đâu. Hơn nữa đây lại là pharaoh Ai Cập, nếu anh ta xử lí không khéo trong chuyện này, thì các nước lớn sẽ có cái cớ mà khởi binh tiến đánh, lúc đó thì có nước nào không nhân cơ hội nhảy vào ăn hôi chút đỉnh. Lợi quá đi ấy chứ! Memphis vẫn đùng đùng lửa giận, đôi mắt đỏ quạch, nói lớn: - Sao nào, chứng cơ rành rành người còn gì chối cãi? Nebanon tim đập chân run, nhưng vẫn cố bò về phía trước, cố mà thanh minh: - Hoàng huynh, thật sự đệ không biết gì hết. Người không thể chưa điều tra mà vội vàng kết tội thế được! - Vậy ngươi cho rằng ta hành xử lỗ mãng, không xét trước sau! – Memphis lạnh lùng đáp lại. - Không, không phải vây... – Nebanon lắp bắp – Thần đệ chỉ muốn nói là loại vàng này không chỉ đệ mới có, phải chăng có ai muốn giá hoạ... Nhất định phải điều tra rõ ràng. Đúng như dự đoán, kiểu gì cũng cãi được, Memphis đang cáu tiết như vậy cũng phải đau đầu nghĩ ngợi, lại được mấy vị sứ giả thêm mắm dặm muối, thành ra khó xử. Memphis quay sang hỏi mấy vị trọng thần: - Các khanh có ý kiến gì không? Tể tướng Imhotep vẫn bình thản từ nẫy tới giờ, bất ngờ tỏ vẻ suy tư, ông nói: - Thần có cách này, không biết bệ hạ có muốn nghe không? - Tể tướng cứ nói? – Memphis đáp lại. - Thật ra, trong số cống phẩm đợt trước, có một bảo vật phương Đông, người ta nói rằng nó rất linh thiêng có thể phân biệt được thật - giả, dù thủ phạm có gian xảo tới đâu. - Thật sự có bảo vật như vậy sao? Tể tướng, ngài mau mang ra. – Memphis tỏ vẻ thích thú - Ban đầu thần cũng không tin, nên chưa dám nói với điện hạ, nhưng thần đã thử nhiều lần, quả thực rất hiệu quả. – Tể tướng giọng đều đều, nện cây gậy xuống đất. - Người đâu mau mang vào đây. Hai gia đinh lực lưỡng khiêng một cái chum lớn, cao cỡ nửa thân người vào, mọi người vừa nhìn thấy cái chum đã ồ lên kinh ngạc, nó được sơn son thếp vàng, các hoạ tiết trang trí cũng rất kì quái, tinh xảo, nhìn qua đã thấy không phải vật tầm thường. Carol mím chặt môi cố gắng không cười thành tiếng, Miley lại thấy cực kì khâm phục tể tướng, cô đưa cho ông một cái chum hết sức bình thường, ông lại biến nó thành thứ vạn người mê, cái này mà mang về hiện đại bán được khối tiền. Nebanon càng run sợ, Memphis lại hối thúc: - Thứ này dùng ra sao? - Muốn biết ai nói thật hay không, chỉ cần người ấy thò tay vào trong, gõ vào đáy chum ba tiếng, nếu có tiếng phát thì là thật, nếu không có hoặc âm thanh trầm đục thì là nói dối. Memphis gật gù, phất tay đồng ý. Trước áp lực quần chúng Nebanon tất nhiên không thể chối từ, nhưng hắn đã nghĩ ra một mẹo. Cốc... cốc... cốc...Ba tiếng gõ lần lượt vang lên, hắn cười nhạt, cực kì tự mãn, nói: - Hoàng huynh và mọi người ở đây cũng nghe rõ rồi đấy, vô tội. Vậy thì thần đệ xin phép cáo từ trước! - Khoan đã – Tướng quân Minue giờ mới lên tiếng. - Rắc rối này do người dưới trướng tôi gây ra, tôi xin kính ngài một li tạ tội. Minue bưng một li đầy tới chỗ Nebanon, rồi giả vờ trượt ngã, rượu đổ hết lên tay hắn. Cả đại điện tròn mắt ngạc nhiên, những ngón tay Nebanon chuyển hết thành màu xanh. Hắn cũng kinh hãi tột độ, chưa thấy chuyện này bao giờ. Tể tướng Imhotep cười vang, ánh mắt sắc bén. - Nebanon ngươi quả thật rất to gan. Ngươi sợ rằng cái chum linh nghiệm, nên đã khôn khéo gõ vào thành chum, cái đó gọi là có tật giật mình. Nhưng ngươi không biết rằng nếu chạm vào thành thì tay sẽ dính một thứ bột, nếu gặp nước sẽ chuyển thành màu xanh. Tất cả đều đã nhìn rõ, ngươi còn gì để nói? - Ta... ta... Xin điện hạ khai ân – Nebanon níu lưỡi. Memphis giờ đây lộ khí bốc lên, vô cùng tức giận, hắn chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy. - Người đâu, đem nhốt tên này lại, ngày mốt chém công khai. Nebanon bị lôi ra ngoài trong sự kinh hãi tột độ, tiếng hắn la hét chỉ khiến người ta cảm thấy sôi máu hay ghê người hơn thôi. Khi mọi chuyện đã bình bình trở lại, Memphis lại cùng khách khứa bình thản nói chuyện, uống rượu như chưa từng có giông bão ngang qua. Hăn ta vui vẻ hỏi tể tướng Imhotep: - Kế hoạch lần này, ngài đã sắp đặt từ trước. Thật sự rất chu toàn. - Bệ hạ nên dành lời khen ngợi cho người khác, thần chỉ theo chỉ dẫn mà biến thành hành động thôi. Trong việc này cũng thật sự cảm ơn quốc vương Minoan. - Ta á, liên quan gì đến ta? – Minos tự chỉ vào mình, tròn mắt ngạc nhiên. - Phải! Cái thứ bột thần kì kia là loại phấn trang điểm làm từ sa thạch núi lửa mà chỉ ở nước ngài mới có. Nhờ đó vấn đề mới giải quyết nhanh chóng, thật sự cảm tạ! - Ta cho các ông hồi nào... Khoan đã... – Minos dừng lại ngẫm nghĩ một chút – Hôm trước, tiểu thư Miley có đến tìm ta, nàng ấy thích loại phấn trang điểm đó, nên xin một ít về dùng thử. Không ngờ... Toàn bộ lại dùng để phá án. Ta đã bị lừa rôi. - Vậy tất cả đều do cô ta bày mưu? – Memphis lớn tiếng hỏi. Tể tướng khẽ gật đầu, ông hết sức hài lòng về Miley. Mọi người xung quanh thì càng thêm phần thán phục, trầm trồ khen ngợi. Sứ giả các nước đi hết từ ngạc nhiên này đến bất ngờ nọ. Thứ nhất, họ vừa mới biết hoàng phi sông Nile có em gái, tin này rất đáng giá. Thứ hai là cô ấy mưu lược hơn người, phải cẩn thận đề phòng. Mỗi người có một suy tính riêng, Carol cực kì tự hào, trong khi đó Memphis nở nụ cười khó hiểu. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Miley, không ngại quần thần, thẳng thắn mà nói: - Ca múa, võ thuật, chữa bệnh, bày mưu, việc gì cũng có thể làm. Thật ra cô là cái giống gì vậy? Cái gì hả? Miley hơi cảm thấy khó chịu ở đây, cô đã bơ đi chuyện bị người khác coi là hiện vật bảo tàng, giờ hắn còn hỏi cô là cái giống gì nữa. Cô giúp hắn diệt hoạ mà không nói với người ta được câu nào tử tế à? Đúng là cái loại đứt dây thần kinh xấu hổ, Miley thật sự muốn quẳng vào mặt Memphis câu “Tôi giống anh, đều là linh trưởng bậc cao thôi!”, nhưng như thế là tự đào hố chôn mình, không dại mà thử. Thật ra cô chẳng có gì đặc biệt, chỉ là cô may mắn sinh sau những thiên tài tuyệt đỉnh như Leonard de Vinci hay Napoleon nên mới hưởng sái thành quả của họ, chứ không ở hiện đại trình độ cô mới chỉ là tập sự, đấy là còn chưa kể ở thời nào cũng có những “lão quái vật” cỡ Độc cô cầu bại trong thuyết Kim Dung. Miley cố gắng kìm nén cảm xúc, im lặng là vàng. Thấy cô vẻ mặt uất ức lại không thể nói ra, Memphis phá lên cười thích thú, anh ta nói: - Vì cô có công lớn, nên ta sẽ trọng thưởng. Cô muốn gì? Miley cảm thấy xót xa, điều cô muốn ư? Anh ta chẳng làm được cho cô đâu. Cô muốn được trở về, khát khao quay lại với văn minh, còn ở cổ đại này Memphis sẽ không thích thú gì khi nghe cô nói muốn anh ta biến mất mãi mãi đâu. Miley cứ suy nghĩ phải lâu lắm, làm bộ ậm ừ suốt, khiến Memphis sốt cả ruột, còn cô cứ âm thầm mà thưởng thức bộ dạng mất bình tĩnh của anh ta như một thú vui “tao nhã”. Mọi việc sẽ tiếp tục diễn ra theo chiều hướng một vở hài kịch nếu bên ngoài không trở nên huyên náo, có tiếng hò hét. - Cháy... cháy rồi... Mau dập lửa. Nhưng chỉ vài giây sau lại có tiếng la thất thanh của cung nữ: - Á... Ở đây có người chết!
| |
| | | Meichan Thường dân
Tổng số bài gửi : 30 EGP : 15 Join date : 08/06/2013 Age : 28 Đến từ : Nou Camp
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Fri Aug 09, 2013 5:03 pm | |
| Chapter 12:- Spoiler:
Tiếng hét đi kèm với tiếng binh khí va chạm loảng xoảng, làm mọi người được một phen kinh qua. Mùi khói cùng mùi máu tanh quyện lại sộc thẳng vào mũi khiến Miley cảm thấy nôn nao khó thở. Khắp hoàng cung láo nháo hỗn loạn, mọi người trở lên hoang mang, lo sợ cực độ. Một lính cánh hớt hải chạy vào, cực kì khẩn trương: - Cấp báo, có thích khách đột nhập, giết chết nhiều lính canh ở cổng phía Đông, phóng hoả thiêu cháy kho lương, lửa cháy rất lớn, điện hạ cùng các vị cần nhanh chóng rời khỏi đây. - Cái gì! Bọn này chán sống rồi à? – Memphis hai mắt long đỏ sòng sọc. - Mau chóng dập lửa, tăng cường cấm quân tìm cho ra bọn chúng, nếu chúng chống cự giết không tha! Hai vai Memphis rung lên bần bật, chuyện tốt của anh ta năm lần bảy lượt bị phá đám, chỉ có đứt dây thần kinh cảm xúc mới thấy bình thường được. Nhưng chỉ những tình huống như vậy mới thấy vẻ uy dũng của pharaoh Ai Cập, các nước lân bang cũng nhân cơ hội mà đánh giá vị tổng tư lệnh trẻ tuổi này. - Minue, tể tướng, hai người đưa các vị sứ giả về dịch xá nghỉ ngơi, Unas bảo vệ hoàng phi. Ta sẽ trực tiếp chỉ huy cứu hoả. Memphis giữ nguyên bộ dạng nguy hiểm, dời khỏi sảnh, những người khác cũng theo lệnh mà làm. Miley thấy tốt nhất lên theo Carol về hậu cung. Cô vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn khói đen bốc lên từng đợt, kho lương rất dễ cháy, trời lại đang nổi gió, nên ngọn lửa lan ra rất nhanh, dù cho huy động vài trăm người đi chăng nữa thì với điều kiện ở đây còn lâu mới khống chế toàn bộ. Miley chỉ biết lắc đầu ngao ngán: - Cổ đại ơi là cổ đại, chết lúc nào không biết nữa? Dù bị đặt trong tình huống xấu đến cỡ nào, cô vẫn có vài suy nghĩ tích cực tự an ủi mình, cười giễu cợt, chép miệng: - Số tên Memphis này đúng là nhọ! Bản thân đã bị lừa, nhà lại bị người ta cho sáng nhất cả nước. Chắc do ăn ở cả thôi! Chân vẫn bước, đầu lại nghĩ lung tung, cô không ngờ là Unas dừng lại đột ngột, làm cô cắm thẳng mặt vào lưng anh ta. Trời ạ! Cái áo giáp anh ta mặc làm cái mũi cô đau đến nỗi muốn đi gặp tổ tiên luôn. À tí quên... Đâu cần tìm đâu xa bọn thích khách Memphis tìm đây này, không cần mở to mắt cô cũng thấy một toán người ăn mặc như Ninja dàn quân chặn đường. Unas rút kiếm ra, kéo Carol về phía sau, gằn giọng: - Các người muốn gì? Một tên đô con, trông có vẻ là chỉ huy, tay lăm lăm kiếm bước lên, lạnh lùng đáp: - Ngoan ngoãn giao hoàng phi cho chúng ta, may ra ngươi còn được chết như một người đàn ông. - Đừng hòng. - Ấy chà, thằng này cứng nhờ, xử hội đồng nó đi anh em! Unas cũng ngay lập tức xông vào tả xung hữu đột, liên tục đánh hạ 5, 6 tên bịt mặt. Bọn này đông quá, anh ta đành xuống nước nhờ cậy Miley: - Sao còn đứng đấy, mau lại giúp người ta. Giúp anh ta ư, nhiệm vụ bất khả thi. Đầu óc cô suy nghĩ với tốc độ vạn dặm trên giờ, chẳng biết phải do bản năng hay không mà cô hét to: - Anh bị sao vậy? Muốn chết thì chết một mình đi, xuống đấy gặp lão Diêm Vương cho gửi lời hỏi thăm sức khoẻ nha, với lại không làm đàn ông cũng có sao đâu. Cả bọn đang đánh nhau toán loạn cũng phải dừng hình 5s vì choáng với câu trả lời và người phát ngôn ra nó. Miley nhằm cơ hội này kéo Carol bỏ chạy, cố tìm đến chỗ Memphis, bởi đó là chỗ an toàn nhất. Trời đang tối dần, cô chạy nhanh quá mà không để ý Carol không lại sức mình, nàng bị trặc cổ chân, nhăn mặt đau đớn. Đỡ Carol dựa vào một bức tường gần đó, Miley cẩn trọng xem xét vết thương, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng nhất thời không thể tiếp tục chạy. Cô đành ngồi xuống gần đó, đưa tay quệt mồ hôi trên trán, giản lược trong đầu tình hình hiện tại. Lính canh bị điều động đi cứu hoả, chỉ còn một bộ phận nhỏ tập trung tại những trọng điểm, xem ra ngồi đây không phải cách hay. Bọn thích khách này thật cao tay, phóng hoả khiến hoàng cung hỗn loạn, nhân cơ hội mà cướp Carol, chắc hẳn kế hoạch được lập tỉ mỉ, tác giả tốn không ít tâm tư chắc chắn không phải loại lưu manh muốn kiếm chút tiền tiêu vặt. Có điều cô không hiểu, hoàng cung canh gác nhiều lớp, làm sao chúng có thể đột nhập dễ dàng đến vậy? Miley suy nghĩ rất lung, nhìn quanh định lượng lối thoát. - Hừ... Lúc này cái tên Ruka đó ở đâu cơ chứ? Thấy có bóng người phía trước, lẳng lặng quan sát chắc chắn đó là Ruka, cô mới gọi to: - Ruka mau lại đây! Nhìn thấy hoàng phi, khuôn mặt rạng rỡ, anh ta vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy. Thực sự Ruka mới là người nóng lòng gặp Carol hơn Carol cần anh ta. Điệu bộ nhiệt tình, nói: - Hoàng phi, người không sao chứ? - Tất nhiên là có sao rồi! – Miley bĩu môi – Mà anh trốn tiệt ở chỗ nào vậy? Lo lắng ra mặt, Carol nói chen vào: - Chuyện đấy không quan trọng. Ruka mau đưa ta đến chỗ Memphis, ta cần cho chàng biết bọn thích khách đã vào tới hậu cung, cần cẩn thận đề phòng. Ruka vâng vâng, dạ dạ, vẫn duy trì vẻ quan tâm, lo lắng nhưng trong lòng nóng như lửa đốt. Hoàng tử đang đợi ngoài bến sông, theo tính toán ban đầu thì nhân lúc rối loạn, anh ta với thân phận thị vệ thân cận sẽ dễ dàng hành động. Nhưng rắc rối ở đây chính là cô gái tóc đỏ kia kìa. Trong đầu anh ta đang loạn hết cả lên, ý hoàng tử tốt nhất là bắt cô ta về. Nhưng Miley không dễ mắc lừa như Carol, cô ta đầu óc nhanh nhạy, mưu mẹo khó lường. Hình như ý trời vốn không thuận lòng kẻ si tình, ba người đi được gần đến chỗ hẹn, bỗng nhiên thấy đèn đuốc sáng trưng trước mặt, một toán binh lính liên tục hô hào tìm kiếm hoàng phi, người đi đầu không ai khác chính là pharaoh Memphis. Ruka nhìn thấy trước tiên, nhíu mày, rủa thầm “Chết tiệt! Chẳng phải hắn đang chỉ huy cứu hoả hay sao”. Trong lòng anh ta càng căm giận bao nhiêu thì thái độ thể hiện ra bên ngoài càng lạnh lùng bấy nhiều. Anh ta nghiến răng, nghĩ bụng: - Không được! Nhất định không thể đem công sức đổ xuống sông xuống bể hết. Ta phải làm được điều gì cho hoàng tử. Mặt khác, Carol vừa nhìn thấy Memphis, mặt hoa rạng ngời, quên hẳn đau đớn chạy đến ôm chầm lấy hắn. Đôi mắt rớm rớm lệ, yên ổn vạn phần, như gỡ được mối tờ vò, nhẹ nhàng nói: - Memphis, chàng không sao là tốt rồi! - Hoàng phi ngốc, ta thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Người cần lo lắng là nàng cơ. Memphis ôm ghì lấy Carol vào lòng, tình cảm hết sức thân thiết, chẳng thèm để ý thái độ của mọi người xung quanh. Thấy Carol như muốn nói điều gì, hắn trấn an: - Unas đã báo cáo lại toàn bộ rồi. Ta đã cho quân lục soát, chúng chưa chạy được xa đâu. - Nhưng chẳng phải anh ta đánh nhau với bọn thích khách, sao có thể? – Carol nhìn Memphis, tỏ vẻ không hiểu. - Ờ ha... Sao ngươi thoát được? Memphis giờ đây mới nhận ra điểm nghi vấn, chẳng qua lúc nẫy nhận được tin dữ tái cả mặt, muốn mau chóng tìm Carol nên bỏ qua chi tiết. Unas cũng chẳng để hắn thắc mắc nhiều, cung kính nói: - Lúc đánh nhau, cô nương Miley đó liên tục la hét những điều quái đản, may mắn là bon thích khách bị phân tán, cô ta kéo lệnh bà đi bọn chúng cũng nhanh chóng đuổi theo, thần mới có thời gian chạy báo cho bệ hạ. - Lại là cô ta... – Memphis gật gù, cười nửa miệng như sắp vỡ lẽ được một chân lí - Một món quà từ các vị thần. Tất cả dồn sự tập chung vào quan tư tế Kaputa đang đi về hướng này, câu nói của ông khiến toán binh lính bàn tán ào ào, đó cũng chính là điều mà Memphis vẫn luôn suy ngẫm. Sau nhiều biến cố, quan tư tế ít nhiều đã mất dần vị thế nhưng hôm nay một câu nói của ông ta lại có trọng lượng đến vậy, chắc chắn là do tể tướng Imhotep đi bên cạnh ủng hộ. Hai người này vốn như nước với lửa sao hôm nay lại chung quan điểm chứ, điểm này đủ khiến mọi người phải mắt tròn mắt dẹt. Memphis bán tín bán nghi hỏi lại: - Sao có thể khẳng định như vậy? Kaputa nghiêng mình kính cẩn, nét mặt tự dưng trang nghiêm hiếm thấy. - Mấy đêm nay thần đã cẩn thận quan sát sự vận động của thiên cầu. Thần và các thầy tu các đã tính toán lại nhiều lần, là điềm lành, lân tinh xuất hiện Ai Cập thịnh trị. Đó là ý chỉ của các vị thần. Tể tướng Imhotep vuốt chòm râu bạc, hồi lâu mới lên tiếng. - Bệ hạ, dù có phải thần linh hộ mệnh thật hay không nhưng xin người trân trọng quý nhân. Người cứ nghĩ thử xem từ hình dáng bên ngoài đến trí tuệ đều tuyệt vời, không phải người nào cũng may mắn có được. Hoàng phi là con gái thần sông chắc người rõ nhất. - Carol, nàng nghĩ sao? – Memphis tỏ ý thăm dò nhưng trong lòng đã chủ ý sẵn. Carol chỉ ậm ờ không nói, chính nàng cũng nhiều lần khổ sở vì danh xưng thần thành này, quả thật cực kì rắc rối. Với tính cách của Miley nghe được chuyện này sẽ cười chảy nước mắt ý chứ, cô vốn theo chủ nghĩa vô thần, lại sẵn chán ghét nhưng kẻ ngu muội thích gán ghép lung tung. Carol nghĩ theo cách của Miley cũng tủm tỉm thú vị, nàng đưa mắt thật sự muốn thấy vẻ mặt hề của cô lúc này. Nhưng mà... Carol la lớn: - Có ai thấy Miley đâu không? Carol phải vặn volume lên cỡ 200%, khiến mọi người tí nữa thì nhồi máu cơ tim. Từ trên xuống dưới giật mình nhìn nhau, vừa nẫy còn đứng ở kia mà bây giờ lặn mất tăm hơi rồi, nhanh chân đến thế là cùng. Khoan đã... Có tiếng người rên rỉ cách đó không xa, chẳng lẽ nào... Một số binh lính nhát ma ru như cầy sấy, những người dũng cảm hơn rút kiếm vạch cỏ đi tới, đuốc soi sáng mặt người. Trời ơi đất hỡi! Unas chạy lại đỡ thân người đang run rẩy dưới đất dậy, luôn miệng nói: - Ruka, mau tỉnh lại. Ruka từ từ mở mắt, đưa tay ra sau xoa xoa gáy, rệu rã đứng dậy. Carol chẳng đợi anh ta đứng thẳng, sốt sắng hỏi: - Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại nằm đây? Miley đâu mất rồi? - Bình tĩnh nào, nàng hỏi nhiều như vậy sao hắn trả lời luôn được. – Memphis ngoài lạnh nhưng trong lòng tự dưng cũng thấy lo lắng. – Ta hỏi, cô ấy đâu? Ruka cúi rạp xuống, mục đích tránh né ánh nhìn trực diện, miệng cười, miệng cười ẩn ý, kể lại sự việc một các mơ hồ. - Cô ấy nói muốn trở về nghỉ ngơi nên đi trước, thần lo lắng cô ấy không quen đường nên mới đuổi theo, không ngờ đến đây thì bị đánh mạnh từ sau. Lúc gục xuống, vẫn thấy lờ mờ cô ấy bị kéo đi, nhưng thân thể bất lực, không thể làm gì. Thần thật có lỗi với lệnh bà Bầu không khí nặng nề bắt đầu bao trùm, Carol nước mắt hoen mi, gục đầu vào lòng Memphis, cố gắng không khóc thành tiếng. Memphis cùng với tể tướng Imhotep trao đổi vài câu phán đoán tình hình. Tể tướng hai tay chống gậy, vẻ mặt đăm chiêu, ôn nhu nói: - Phải chăng cô ấy bị bọn thích khách bắt cóc. - Hừm! Cái lũ mắc dịch đó dám phóng hoả đốt hoàng cung còn ngang nhiên cướp người trước mũi ta! Quân đớn hèn, ta mà bát được nhất định sẽ phanh thây chúng làm trăm mảnh. Memphis nóng tính thì ai cũng biết, lần này lại chịu nhiều đả kích đến vậy trong lòng phải uất hận cùng cực. Hai tay nắm chặt, gân xanh nổi rõ, tiếng khớp xương kêu răng rắc đến rợn người, lập tức hạ lệnh. - Cử đội tìm kiếm, không biết bằng cách nào, nhất định phải đưa người về. Người nào làm việc nấy, Memphis vẻ mặt dịu dàng hơn, nhưng thiếu hẳn vẻ hào sảng thường thấy, nhẹ nhàng dìu Carol mệt mỏi trở về. Một ngày đáng nhớ phải không?
| |
| | | ngan40400245 Thường dân
Tổng số bài gửi : 25 EGP : 1 Join date : 25/12/2010
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) Fri Aug 09, 2013 5:31 pm | |
| Mong rằng chap tiếp theo bạn vạch trần bộ mặt thật của Ruka đi, trong truyện mình ko thích anh chàng này... vì anh này là nguyên nhân của mọi sự bắt cóc hết | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) | |
| |
| | | | Fanfic Ouke No Monshou : Sự bắt đầu từ một kết thúc (update new chap) | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |