[quote="HatoHolu"]Câu truyện này mình dựa trên truyện : " tiếng gọi nơi hoang dã" - Giắc Lân đơn, mình thì ghét tên Ruka lém nhưng thấy sự chung thành đáng lể của hắn với Izu, mình viết nên câu truyện nì rất mong các bạn đón đọc :study:
Tình yêu thương, 1 tình yêu thương thực sự và nồng nàn, lần đầu tiên phát sinh ra bên trong nó. Trước kia nó chưa hề cảm thấy 1 tình yêu thương như vậy lúc ở với Menfuisu bên Ai Cập mơn man ánh nắng. Với những hầu cận của Men . Trong những buổi đi sang Ai Cập bảo vệ cho Carol (theo lời của cậu chủ) hoặc đi lang thang đây đó, tình cảm của Ruka chỉ là thứ tình bạn làm ăn cùng hội cùng phường (trên danh nghĩa) . đối với Carol - thứ trách nhiệm hộ vệ trong niềm kiêu hãnh tự cao tự đại. Còn đối với bản thân Ca thì đó là thứ tình bạn trịnh trọng và đường hoàng. Nhưng, tình thương yêu sôi nổi, nồng cháy, thương yêu đến mức tôn thờ, thương yêu đến cuồng nhiệt, thì phải đến Izumin - hoàng tử xứ Hitaito mới khơi dậy lên được trong lòng Ruka :suspect:
Con người này đã cứu sống nó, đó là 1 lẽ: nhưng hơn thế nữa, con người này là 1 ông chủ lý tưởng. Những người khác trông nom hầu cận của họ xuất phát từ 1 ý thức về nghĩa vụ và về lợi ích, kinh doanh; còn Izu thì chăm sóc chó của mình như thể chúng là con cái của anh vậy, là bởi vì anh không thể nào dừng được. Và anh còn chăm sóc nhiều hơn nữa kia. Anh không bao giờ quên chào chúng bằng 1 cử chỉ thân ái hoặc 1 lời hớn hở. Ngồi xuống nói chuyện lâu với chúng (mà anh gọi là "tầm phào") là điều mà cả anh và chúng đều thích thú. Anh có cái thoi quen túm chặt lấy đầu Ruka rồi dựa đầu anh vào đầu nó, hoặc lắc nó đảo qua đảo lại, vừa lắc vừa khe khẽ thốt lên những tiếng rủa mà đối với nó lại là những lời nói nựng âu yếm. Ruka thấy không có gì vui sướng bằng được cái ôm ghì mạnh mẽ ấy và những rủa rủ rỉ bên tai ấy, và theo mỗi cái lắc đảo qua đảo lại, nó tưởng chừng như quả tim mình muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực vì quá ngây ngất rạo rực. Khi được buông ra, nó bật dậy đứng thưảng lên, miệng cười, mắt hùng hồn diễn cảm, họng rung lên những âm thanh không thốt nên lời, và cứ như vậy trong tư thế đứng yên bất động. Những lúc ấy Izumin lại kêu lên, trân trọng: "Trời đất! Mày hầu như biết nói đấy!"
(để nguyên bản vì mình ko bít nên thay thé nào hì hì thung cảm :lol: )
Ruka có 1 kiểu biểu lộ tình thương yêu gần giống như làm đau người ta. Nó thường hay há miệng ra cắn lấy tay Izu rồi ép răng xuống mạnh đến nỗi vết răng hằn vào da thịt 1 lúc sau mới mất. Và cũng như Ruka hiểu những tiếng rủa là những lời nói nựng, con người cũng hiểu cái cắn vờ ấy là 1 cử chỉ âu yếm yêu thương.
Tuy nhiên, tình thương yêu của Ruka phần lớn được diễn đạt bằng sự tôn thờ. Mặc dù nó sung sướng đến cuồng lên mỗi khi Izu vuốt ve hoặc nói chuyện với nó, nó không săn đón những biểu hiện tình cảm đó. Ruka khác với cô hầu xinh đẹp Hi Lạp mà cậu chủ mới tậu ở đất nước của Minosu(quên tên )mà cũng khác với bà vú , cô hầu có thói quen thọc cái mũi của nó vào dưới bàn tay của Izu rồi hích, hích mãi cho đến khi được vỗ về. bà vú thì thường hiên ngang bước tới rồi tựa cái đầu to lớn của nó lên đầu gối của cậu chủ. Còn Ruka thì bằng lòng với việc đứng cách 1 quãng mà tôn thờ anh. Nó thường nằm phục ở chân Izumin hàng giờ, mắt hau háu, tỉnh táo linh lợi, ngước nhìn thẳng vào mặt anh, chăm chú vào đấy, xem xét kỹ nét mặt, theo dõi với 1 mối quan tâm đặc biệt từng biểu hiện thoáng qua, mọi cử động hoặc đổi thay trên thần sắc. Hoặc, cũng có lúc do tình cờ, nó nằm xa ra hơn, về 1 bên hoặc đằng sau anh, quan sát hình dáng của anh và dõi theo những cử động từng lúc của con người anh. Và thường thường, do mối giao cảm, sức mạnh của cái nhìn của Ruka làm cho Izu quay đầu sang, và nháy nhau một cái không nói năng gì :cyclops: , nhưng đôi mắt anh toả rạng linh cảm tự đáy lòng, trong khi tình cảm của Ruka cũng ánh ngời lên qua đôi mắt nó.
Trong 1 thời gian dài sau khi được cứu sống, Ruka không muốn rời Izu ra 1 bước. Từ lúc anh bước ra khỏi hoàng cung cho đến lúc anh lại trở vào đấy, khi nào Ruka cũng bám gót anh. Việc thay thầy đổi chủ xoành xoạch kể từ khi nó vào vùng đất phương Bắc đã làm nảy sinh ra trong lòng nó nỗi lo sợ không có người chủ nào có thể gắn bó lâu dài cả. Nó sợ Izu cũng lại biến khỏi cuộc đời của nó .
Nhưng mặc dù Ruka mang mối tình cảm sâu nặng như vậy đối với Izu - mà điều này hình như chứng tỏ ảnh hưởng hiền hoà của sự văn minh hoá - nhưng huyết thống của nguyên thuỷ mà vùng đất phương Bắc đã khơi dậy bên trong nó, vẫn tồn tại và sống động. Nó vẫn có sự trung thành và lòng tận tuỵ, những đức tính nảy sinh ra từ bếp lửa và mái nhà và nó sẽ mãi mãi thế ( cung cúc sang Ai Cập xa xôi bảo vệ Ca - tình iu của cậu chủ), sẵn sàng xả thân để cứu Izu......
* TÓM TẮT ĐOẠN CUỐI Cuối cùng thì điều nó luôn sợ hãi đã tới : trong trận chiến giao tranh giữa Ac và Hi nó tận mắt trông thấy Men đâm chết Izzu, mối hận thù nảy sinh, mãi mãi mất cậu chủ,nó quyết tâm trả thù Men.....................(kết quả thé nào có lẽ mọi người cũng bít òi) trả thù xong nó ko theo hầu một ai và ...............trở thành một con .......... hoang ??????????